Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 390: Từ biệt hai bên đều vui vẻ (1)

Hắn từng nghe người khác nói, trong lòng Văn Linh Chiêu khâm phục cùng hâm mộ nhất đó là Vũ Lưu vương, cho nên hao hết tâm tư, mới từ trong tay phụ thân Hướng Thiên Tù kiếm được quyển “Vũ Lưu bút đàm” này.
“Cái này...”

Văn Linh Chiêu có chút do dự.

“Linh Chiêu sư muội không cần khách khí, chờ ngươi chừng nào xem xong, trả lại cho ta là được.”

Hướng Minh nói đến đây, có chút tự giễu nói: “Không phải ta keo kiệt, thật sự là điển tịch này quá mức quý giá, ta cũng là thật vất vả mới từ trong tay phụ thân mượn được, không có cách nào tặng cho ngươi điển tịch này.”

Tất cả mọi người gần đó không khỏi lộ ra sự hâm mộ cực điểm.

Lấy ra bản viết tay của Vũ Lưu vương để theo đuổi nữ nhân, cái này chỉ sợ cũng chỉ có Hướng Minh con tổng đốc bực này, mới có năng lực làm được!

“Chậc chậc, gã này bút tích thật lớn.”

Trịnh Mộc Yêu cũng mở rộng tầm mắt, kinh ngạc lên tiếng.

Tô Dịch vẻ mặt bình thản, chỉ xa xa nhìn, không một gợn sóng.

Ngay lúc này, ở dưới lượng lớn ánh mắt kinh ngạc khó hiểu nhìn chăm chú, chỉ thấy Văn Linh Chiêu lắc đầu nói:

“Bỏ đi, điển tịch bực này quá quý trọng, ngươi vẫn là cầm về đi.”

Dứt lời, nàng đã cất bước rời khỏi, áo trắng bay bay, lạnh nhạt tuyệt tục.

Mọi người đều sửng sốt, đều không dám tin Văn Linh Chiêu có thể từ chối dụ hoặc bực này!

Nàng chẳng lẽ không biết, có một quyển điển tịch như vậy, sẽ đối với nàng lúc trùng kích cảnh giới tông sư, có tác dụng giúp ích không thể đo lường?

Hướng Minh cũng ngây ra một phen, có chút luống cuống chân tay.

Hắn vốn tràn đầy tự tin, cho rằng bằng điển tịch này, có thể khiến Văn Linh Chiêu không thể từ chối ý tốt của mình, chỉ cần nàng tiếp nhận, vậy về sau tự nhiên liền có nhiều cơ hội hơn tiến một bước tiếp cận nàng.

Cái này giống xé rách một lỗ thủng, có cơ hội có thể thừa dịp.

Nào ngờ, Văn Linh Chiêu lại từ chối!

Trịnh Mộc Yêu cũng không khỏi kinh ngạc, sau đó liền cảm khái nói: “Không hổ là Văn Linh Chiêu, quả nhiên khác với số đông, không phải người bình thường có thể sánh bằng.”

Mà lúc này, Hướng Minh cũng như thu thập xong tâm tình, nói với mọi người bên cạnh: “Thấy chưa, đây là Linh Chiêu sư muội, cũng là nữ nhân Hướng Minh ta thưởng thức nhất!”

Vẻ mặt hắn vui mừng, trong cảm khái mang theo yêu thích phát ra từ trong lòng.

Càng không chiếm được càng xao động, đại khái chính là loại tâm tình này.

Đột nhiên, Hướng Minh sâu sắc chú ý tới, bước chân Văn Linh Chiêu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía xa xa dưới tàng cây một cây tùng già.

Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, Hướng Minh thấy được tiểu ma nữ Trịnh Mộc Yêu váy đen, xinh đẹp quyến rũ, cùng với một thiếu niên áo bào xanh bên cạnh.

Cùng lúc đó, Trịnh Mộc Yêu cũng ngẩn ra, phát hiện được ánh mắt lạnh lùng như nước kia của Văn Linh Chiêu, nhưng, lại không phải nhìn về phía nàng.

Mà là nhìn về phía Tô Dịch bên cạnh nàng!

Thời gian giống như dừng trôi ở giờ khắc này.

Khi nhìn thấy thiếu niên áo bào xanh khoanh tay đứng ở dưới tàng cây tùng kia, Văn Linh Chiêu rõ ràng ngẩn ra một phen.

Sau đó, hàng lông mày như núi xa đó của nàng hơi nhíu lại, tâm cảnh điềm tĩnh như hồ theo đó dâng lên một tia cảm xúc nói không nên lời.

Mâu thuẫn, bài xích, nghi hoặc, kinh ngạc...

Phức tạp hơn nữa vi diệu.

Đại khái là hoàn toàn không ngờ, vậy mà sẽ ở Thiên Nguyên học cung trên Thần Tiêu phong này, ở nơi mình tiềm tu, nhìn thấy “người chồng” nàng xưa nay không muốn nhắc tới này.

Trầm mặc một lát, ở dưới vô số ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc nhìn chăm chú, Văn Linh Chiêu đi thẳng về phía Tô Dịch.

Theo tiếp cận, dung nhan xinh đẹp lạnh lùng như băng của nàng đã trở nên cực kỳ bình thản.

Khuôn mặt như nước lặng, không dậy nổi gợn sóng.

Con mắt Trịnh Mộc Yêu đảo như rang lạc, theo bản năng tránh ra một ít khoảng cách.

Trong lòng nàng phấn khởi, ý thức được nghi hoặc trong lòng sinh ra suốt cả hành trình, rất có thể sẽ ở kế tiếp đạt được một ít đáp án!

Mà ở nơi xa, đám người Hướng Minh khi nhìn thấy Văn Linh Chiêu đi về phía thiếu niên áo bào xanh kia, mỗi người cũng đều ngẩn ra một phen, đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Tên kia là ai?

Không có ai nhận ra, cái này khiến bọn họ đều ra một đáp án, thiếu niên áo bào xanh này tất nhiên không phải truyền nhân của Thiên Nguyên học cung bọn họ!

Dưới tàng cây tùng tươi tốt, Tô Dịch nhìn Văn Linh Chiêu đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.

Vẻ mặt hắn như vậy, đặt ở trong mắt Văn Linh Chiêu, kìm lòng không được nhớ tới lúc trước ở tông tộc đại điện của Văn gia, đối mặt một đám đại nhân vật Văn gia khinh thường cùng khinh miệt răn dạy, tư thái giống như cái gì cũng không để ý đó của Tô Dịch.

“Ngươi tới đây làm gì?”

Thẳng đến lúc tới cách trước người Tô Dịch ba bước, thiếu nữ dừng chân mở miệng, áo trắng hơn tuyết, lạnh nhạt như tiên, thanh âm điềm đạm mà lạnh lùng.

Cũng không phải cố ý như thế, mà là tính tình nàng vốn như thế.

Ánh mắt Tô Dịch có chút khác thường, nói đến cũng rất vớ vẩn, từ một năm trước thành hôn đến bây giờ, đây là lần thứ ba hắn và Văn Linh Chiêu vị thê tử này gặp mặt.

Mà đây cũng là câu đầu tiên Văn Linh Chiêu nói với hắn.

Xa lạ tới mức hoàn toàn như người không quen biết.

Thú vị là, câu này của Văn Linh Chiêu nhìn như bình thản, thực ra lộ ra một tia bài xích không dễ phát hiện, đại khái là chưa từng nghĩ, Tô Dịch sẽ thình lình xuất hiện ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận