Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 725: Không cần nguyên do. Tất trảm phiền muộn (1)

Vẻ mặt Cát Trường Linh lúc sáng lúc tối, có hận ý, cũng có tức giận không thể tiêu tan, “Ta đương nhiên không tin!”
“Không nói đến mẫu thân ngươi lúc trước ở đáy vực sâu Ám La yêu sơn, đã cứu tính mạng ta cùng Tô Hoằng Lễ, chỉ lấy bản tính thiện lương đó của nàng, đâu có thể nào đi hại Tô Hoằng Lễ hắn?”

Dứt lời, râu tóc lão giận dữ dựng đứng lên, không che giấu phẫn hận trầm tích trong lòng nhiều năm nữa, sắc mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ.

Tô Dịch lẳng lặng nhìn Cát Trường Linh phẫn nộ không khống chế được.

Thẳng đến lúc đối phương dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới nói: “Phẫn nộ không giải quyết được vấn đề.”

Cát Trường Linh trầm mặc một lát, nói: “Ta nhớ rõ, năm đó khi theo ở bên cạnh mẫu thân ngươi tu hành, từng ngẫu nhiên nói một sự kiện.”

“Nàng nói, trên người nàng có một ma bảo cực quỷ dị đáng sợ, về sau nàng nếu là nhỡ đâu trở nên không giống nàng nữa, rất có thể chính là bị một món ma bảo này xâm chiếm thần hồn cùng thân thể.”

“Nàng nói, nếu chuyện như vậy nhỡ đâu thực sự xảy ra, thì để ta cùng Tô Hoằng Lễ dùng tất cả biện pháp giết nàng.”

Nghe tới đây, Tô Dịch không khỏi nhíu mày, một món bảo vật rất có thể xâm chiếm thần hồn cùng thể xác chủ nhân?

Nếu đúng như này, bảo vật này liền tà dị!

Chỉ thấy Cát Trường Linh tiếp tục nói: “Lúc ấy, Tô Hoằng Lễ còn tò mò, muốn xem một chút bộ dáng một món ma bảo kia, nhưng mẫu thân ngươi chưa đồng ý, thậm chí hiếm thấy vì thế tức giận, cảnh báo Tô Hoằng Lễ, chớ nhớ mong bảo vật này, nếu không, chắc chắn hại hắn.”

Cát Trường Linh cười tự giễu, nói: “Nói thật, lúc ấy ta cũng vô cùng tò mò, nhưng thấy mẫu thân ngươi tức giận, liền không dám ôm ý nghĩ bực này nữa.”

“Nhưng hôm nay xem ra, nguyên nhân tính tình Tô Hoằng Lễ thay đổi hẳn, rất có thể có liên quan với ma bảo này!”

Nghe tới đây, ánh mắt Tô Dịch lóe lên, bên môi nổi lên một tia trào phúng, “Bản thân mẫu thân ta nhất định cực rõ ràng bảo vật này nguy hiểm cỡ nào, cho dù cùng Tô Hoằng Lễ thành phu thê, cũng nhất định không có khả năng chủ động giao cho Tô Hoằng Lễ.”

“Đổi lại mà nói, Tô Hoằng Lễ rất có thể là lòng tham quấy phá, vận dụng một ít thủ đoạn không thể cho ai biết, mới từ trong tay mẫu thân ta tiếp xúc đến bảo vật này, dẫn tới đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Cát Trường Linh gật đầu nói: “Ta cũng cho rằng như thế, chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?”

Tô Dịch hỏi.

“Tô Hoằng Lễ tuy tính tình thay đổi hẳn, nhưng hắn lại tựa như chưa gặp phải biến cố gì, còn giữ lại ký ức cùng trí tuệ của chính hắn, bộ dáng hoàn toàn không giống bị xâm chiếm thần hồn cùng thân thể.”

Cát Trường Linh nhíu mày nói, “Hơn nữa, hắn từ sau khi phế truất mẫu thân ngươi, liền không để ý việc thế tục nữa, những năm gần đây vẫn luôn ẩn cư ở Tô gia, cũng vẫn chưa biểu lộ ra bao nhiêu hành động khác thường.”

Tô Dịch nói: “Ngươi hoài nghi, tính tình hắn tuy thay đổi to lớn, nhưng vẫn chưa bị một món ma bảo kia xâm chiếm thần hồn cùng thân thể? Thậm chí... Rất có thể còn khống chế món ma bảo đó?”

Cát Trường Linh nói: “Không sai, mẫu thân ngươi đã có thể khống chế ma bảo này, lấy thủ đoạn của Tô Hoằng Lễ, có lẽ cũng có thể làm được một bước này.”

Ánh mắt Tô Dịch nổi lên nét hồi ức.

Hắn nhớ rõ, trước ba tuổi, Tô Hoằng Lễ cùng mẫu thân Diệp Vũ Phi quan hệ vô cùng tốt.

Nhưng chính là ở mùng năm tháng Năm năm đó, Tô Hoằng Lễ bỗng nhiên hạ lệnh, phế truất Diệp Vũ Phi, nhốt nàng vào lãnh cung, trước khi việc xảy ra, hoàn toàn không có điềm báo.

Mà bây giờ xem ra, Tô Hoằng Lễ rất có thể chính là ở năm ấy mình ba tuổi, đánh cắp một món ma bảo cực nguy hiểm kia trên người mẫu thân Diệp Vũ Phi!

Về phần hắn vì sao sẽ thù ghét mẫu thân, có lẽ chính như Cát Trường Linh nói, Tô Hoằng Lễ cho rằng mẫu thân rắp tâm hại người, thiếu chút nữa hại hắn?

Nghĩ đến đây, Tô Dịch đã lười nghĩ tiếp.

Mặc kệ như thế nào, trên người Tô Hoằng Lễ, tất nhiên đã xảy ra biến cố nào đó!

Cho dù không biết những chân tướng này, Tô Dịch cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tô Hoằng Lễ.

Một tên khốn kiếp hại chết thê tử mình, lại coi thân sinh cốt nhục của mình là nghiệt tử, dù có nhiều lý do nữa, cũng không đủ để triệt tiêu tội lỗi trên người hắn!

Huống chi, có được ký ức kiếp trước, Tô Dịch đối với thu thập phụ thân một kiếp này của mình, hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng tâm lý gì.

Cho dù cuối cùng mang tiếng xấu “giết cha”, hắn cũng sẽ không để ý chút nào.

“Phương pháp tu hành năm đó mẫu thân ta từng truyền thụ ngươi, có thể để ta quan sát chút không?”

Tô Dịch hỏi.

Cát Trường Linh nói: “Lão hủ sớm đoán được đạo hữu sẽ cảm thấy hứng thú đối với cái này, sớm mang một môn bí pháp tu luyện cùng hai môn bí thuật từ chỗ mẫu thân ngươi học được khắc ở trên ngọc phù, mời đạo hữu xem qua.”

Nói xong, từ trong tay áo bào lấy ra một ngọc phù, đưa cho Tô Dịch.

Tô Dịch lấy thần niệm vươn vào trong đó.

Bí pháp tu luyện khắc trong đó tên “Huyền Minh Bão Nguyên Quyết”, một loại truyền thừa có liên quan với đạo môn, công pháp truyền thừa hoàn thiện, có thể làm người tu hành một đường tu luyện đến cấp bậc linh đạo đại viên mãn.

Đối với Tô Dịch mà nói, công pháp như vậy chưa thể nói là đứng đầu, nhưng nếu đặt ở Thương Thanh đại lục này, đã xưng được là truyền thừa cực lợi hại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận