Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 779: Quỳ (1)

Trà Cẩm càng thêm cảm thấy không thích hợp, trong lòng nặng nề, theo bản năng mang ánh mắt nhìn về phía phụ thân cùng ca ca, lại phát hiện hai người đều tránh né ánh mắt của nàng, căn bản không đối diện với nàng.
Điều này làm trong lòng nàng phát lạnh, tay chân lạnh toát, rốt cuộc là chuyện gì, ngay cả phụ thân và ca ca cũng nhẫn tâm, không tiếc phải hy sinh tính mạng của ta?

Bọn họ... Sao lạnh lùng tàn khốc cùng vô tình như thế?

Hít sâu một hơi, ánh mắt Trà Cẩm một lần nữa nhìn về phía đại trưởng lão Thẩm Sơn Trọng, nói: “Đại trưởng lão, ta nếu không đáp ứng thì sao?”

Nhất thời, mọi người đang ngồi xôn xao một phen.

Sắc mặt Thẩm Sơn Trọng cũng trầm xuống, nói: “Nha đầu, so sánh với tính mạng toàn bộ tông tộc, ngươi vì sao không thể ủy khuất bản thân một phen? Chẳng lẽ ngươi thật muốn trơ mắt nhìn phụ thân, huynh trưởng, thân hữu... Cùng với người khác toàn bộ tông tộc của ngươi, tất cả đều gặp nạn?”

Vẻ mặt hắn uy nghiêm, ánh mắt sắc bén, uy thế khiếp người.

Trà Cẩm chỉ cảm thấy hít thở cũng khó khăn, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, nàng sao có thể ngờ được, một đường từ Đại Chu bôn ba trở về, khi trở lại trong căn nhà mình quen thuộc nhất, lại gặp phải chuyện như vậy?

Trà Cẩm cố gắng khống chế bi thương cùng phẫn nộ trong lòng, ánh mắt lần lượt đảo qua trên người một đám đại nhân vật Thẩm gia đang ngồi, nói:

“Thẩm Trà Cẩm ta cũng không phải người sợ chết, chỉ cần các ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, nếu thật sự hy sinh một mình ta, liền có thể cứu vớt toàn bộ tông tộc, ta... Có thể đáp ứng!”

Bốn chữ cuối cùng, hầu như là từ trong kẽ răng bật ra.

Không khí đại điện yên tĩnh.

Các đại nhân vật đang ngồi kia, thậm chí không dám đi đối diện với ánh mắt Trà Cẩm.

“Đứa nhỏ, nếu không phải tình thế bức bách, chúng ta ai lại sẽ nhẫn tâm hại ngươi? Ngươi chỉ cần biết, chúng ta cũng là bất đắc dĩ, là được rồi.”

Có người than thở.

“Trà Cẩm, Thẩm gia nuôi ngươi lớn như vậy, nào từng bạc đãi ngươi? Hôm nay gia tộc gặp phải nguy hiểm, ngươi cũng nên học được báo đáp tông tộc, làm người... Cũng không thể quá ích kỷ!”

Có người lạnh lùng mở miệng, răn dạy Trà Cẩm.

“Ích kỷ?”

Trà Cẩm tức giận đến cả người run rẩy, hai mắt muốn phun lửa, “Ngay cả nguyên nhân cũng không nói cho ta biết, các ngươi cứ như vậy vứt bỏ ta, bảo ta đi chết, còn nói ta... Ích kỷ?”

Cảm xúc của nàng cũng mơ hồ có chút mất khống chế.

Khi nói chuyện, ánh mắt nàng nhìn về phía Thẩm Nghiêm Hành, “Ngươi chính là huynh trưởng ruột của ta, cũng muốn để ta đi chết?”

Sắc mặt Thẩm Nghiêm Hành biến ảo không ngừng, sau đó cả giận nói: “Trà Cẩm, đừng ngây thơ nữa được không? Nếu là có thể, ta thà rằng thay thế ngươi làm ra hy sinh, nhưng ta dù chết, cũng căn bản không cứu được gia tộc, biết không!”

Trái tim Trà Cẩm như bị lưỡi đao sắc bén đâm vỡ, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, nói: “Nói đi nói lại, ở trong lòng ngươi, đã sớm bỏ qua ta...”

Hít sâu một hơi, ánh mắt nàng nhìn về phía phụ thân Thẩm Trường Không ngồi ở trên chủ tọa trung ương, nói: “Phụ thân, con chỉ là muốn biết một cái nguyên nhân mà thôi, dù bảo con đi chết, ít nhất cũng cho con biết rốt cuộc là vì cái gì chứ?”

Bốp!

Thẩm Trường Không sắc mặt xanh mét, vỗ một phát lên tay vịn ghế ngồi, nói: “Ngươi đã muốn biết, vậy ta liền nói cho ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi ở Đại Chu làm những chuyện đó, sao có thể khiến Thẩm gia chúng ta gặp liên luỵ bực này?”

Hắn đứng dậy, phẫn nộ nói: “Tự mình gây họa, thì tự mình đi gánh vác! Mà không phải trách tông tộc làm quá vô tình!”

Từng chữ đó, giống từng phát búa tạ, hung hăng nện ở trong lòng Trà Cẩm, làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên trắng bệch trong suốt, tay chân lạnh toát, như rơi vào hố băng.

Trà Cẩm mất hồn mất vía, lẩm bẩm: “Ta vốn tưởng, thân là con nối dòng Thẩm gia, nên cùng tông tộc có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, chưa từng nghĩ, bởi vì một hồi tai họa, ngay cả phụ thân cùng ca ca ruột của ta đều muốn vứt bỏ ta...”

Ngay lúc này ——

Ngoài đại điện vang lên một tiếng cười vang, nói: “Trà Cẩm, Trẩm bá phụ nói không sai, họa là chính ngươi gây ra, sao có thể kéo tộc nhân vô tội khác cùng nhau gặp họa với ngươi?”

Theo thanh âm, Lô Hạo mặc áo bào đỏ dẫn theo hai lão bộc đi vào đại điện.

“Ra mắt Lô công tử.”

“Lô công tử đại giá quang lâm, chúng ta chưa tiếp đón từ xa, mong thứ tội.”

Nhất thời, Thẩm Trường Không cùng đại nhân vật khác của Thẩm gia đang ngồi đồng loạt đứng dậy, chào Lô Hạo, vẻ mặt lộ ra ý kính cẩn nghe theo kính sợ.

“Lô Hạo sư huynh?”

Trà Cẩm mở to mắt.

“Đừng gọi ta sư huynh, ta cũng không dám trèo cao.”

Lô Hạo lạnh nhạt nói: “Ngươi đã trở lại, liền đi theo ta đi.”

Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua đám người Thẩm Trường Không, nói: “Các vị không có ý kiến chứ?”

“Đây là tất nhiên.”

Thẩm Trường Không nặn ra một nụ cười, “Chúng ta trước đó còn tính, mang Trà Cẩm nha đầu này đưa đi Nguyệt Luân tông, chưa từng nghĩ, Lô công tử thế mà lại tự mình đến đây.”

Người khác cũng đều cười gật đầu.

Vẻ mặt Trà Cẩm khó có thể tin, nói: “Mối họa Thẩm gia ta đối mặt, có liên quan với ngươi? !”

Lô Hạo mặt không biểu cảm nói: “Ta cũng không có năng lực lớn như vậy, đến lúc này, ngươi còn không hiểu sao, là Nguyệt Luân tông muốn thu thập ngươi tên phản đồ này!”

Nguyệt Luân tông!

Phản đồ! ?

Thân thể mềm mại của Trà Cẩm run lên, rốt cuộc như hiểu ra, nói: “Thì ra là thế... Trách không được ngay cả những người thân này của ta cũng nhẫn tâm muốn vứt bỏ ta...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận