Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1396: Bá đạo như thần (1)

Lại thấy Tô Dịch khẽ thở dài: “Đáng tiếc, lúc lập quy củ, giết gà dọa khỉ cũng cần nhân vật có phân lượng, Tùng Trường Hạc này chung quy có chút không đáng để vào mắt.”
Nguyên Hằng: “...”

Mà nghe được đoạn lời đó của Tùng Trường Hạc, Mạnh Tịnh Hải ngồi ở trên chủ tọa trung ương mí mắt giật giật, châm chước nói: “Vậy... Đạo hữu lại tính thế nào?”

Tùng Trường Hạc nói: “Mạnh huynh yên tâm, Ngũ Lôi linh tông ta còn không đến mức bởi vì việc này, mà phá hỏng Vân Đài đại hội lần này, yêu cầu của ta rất đơn giản, bảo người nói ra đoạn lời đó, thu hồi đoạn lời đó đi!”

Dừng một chút, hắn thản nhiên nói: “Sau đó, xin lỗi Ngũ Lôi linh tông ta, như thế, ta tự nhiên sẽ không so đo việc này nữa.”

Vừa dứt lời, ánh mắt không ít người đều đã nhìn về phía Tô Dịch.

Lại thấy Tô Dịch vẻ mặt tự nhiên, giống như không nghe không thấy đối với điều này, không có một chút phản ứng nào.

Điều này làm một sỗ lão già đều rất cạn lời, lời cũng đã nói đến mức này rồi, sao còn có thể làm bộ như không có việc gì?

Một ông lão áo bào hoa vội ho một tiếng, cười nói: “Nếu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa từ đây, quả thực không tệ.”

Đan Vân Kỳ.

Tông chủ Đại Tần Thanh Hồng tông, đại tu sĩ Hóa Linh cảnh.

“Người nên xin lỗi, vẫn là đứng ra đi, thời gian của mọi người đều rất quý giá, chớ trì hoãn Vân Đài đại hội tiến hành!”

Một nữ tử tóc mây quấn lên, dáng vẻ đoan trang mở miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn.

Hoa Đình phu nhân.

Đại Tần Bách Hoa linh tông đại trưởng lão!

Mắt thấy Đan Vân Kỳ, Hoa Đình phu nhân lục tục lên tiếng, hơn nữa thái độ rõ ràng phối hợp Tùng Trường Hạc cùng nhau làm khó dễ, vẻ mặt đại nhân vật đang ngồi trở nên càng thêm vi diệu.

Trong lòng Cố Sơn Đô và Tào Doanh cũng càng thêm phấn chấn.

Nhân vật đứng đầu nhiều thế lực như vậy cùng nhau liên thủ, Tô Dịch hắn chẳng lẽ còn dám không cúi đầu?

Lúc này, đó là thân là chủ nhà Mạnh Tịnh Hải, cũng rốt cuộc xem rõ ràng.

Hắn ý thức được, hành động này của Tùng Trường Hạc, nhìn như đang làm khó Tô Dịch, nhưng làm sao không phải liên hợp thế lực khác ở đây, đang hướng Mạnh Tịnh Hải hắn tạo áp lực?

Dù sao, Vân Đài đại hội lần này là do hắn tự mình triệu tập.

Tô Dịch nếu không đáp ứng điều kiện của Tùng Trường Hạc, như vậy đám người Tùng Trường Hạc tuyệt đối không có khả năng sẽ đáp ứng tuân thủ quy củ, bình ổn thiên hạ chiến loạn!

Như vậy, Vân Đài đại hội lần này tổ chức, cũng liền không có ý nghĩa.

“Lão khốn kiếp này, thế mà lại mượn cơ hội này đến gây sóng gió, rõ ràng là ôm tâm lý kháng cự đối với đề nghị của ta...”

Mạnh Tịnh Hải thầm than.

Hắn đề nghị bảo các thế lực tu hành lớn tuân thủ quy củ, tránh cho xuất hiện kết cục đấu đá lẫn nhau, vốn là một việc tốt đối với bất cứ thế lực nào cũng có lợi.

Nhưng rất hiển nhiên, có một số thế lực không muốn làm như vậy!

Về phần nguyên nhân, Mạnh Tịnh Hải cũng đoán được, những thế lực đó đơn giản là muốn thừa dịp thiên hạ đại loạn, tiếp tục mở rộng địa bàn cùng thế lực của mình!

Nhưng khiến Mạnh Tịnh Hải kinh ngạc là, đến lúc này, Tô Dịch vẫn như cũ một bộ tư thái thờ ơ, chỉ để ý uống rượu.

Giống như hoàn toàn không biết, mình sớm là cái bia ngắm chung của mọi người.

Đâu chỉ Mạnh Tịnh Hải, đại nhân vật khác đang ngồi đều không ngờ, Tô Dịch sẽ trầm ổn như thế.

Rốt cuộc, Chu Khôn Dương chung quy vẫn không nhịn được, nói: “Tô Dịch, dưới tình huống bực này, ngươi chỉ cần hướng Ngũ Lôi linh tông ta cúi đầu nhận sai, chuyện này coi như trôi qua, mà chúng ta tự nhiên sẽ không đi chấp nhặt với Phù Vân Lang nữa.”

Hắn là người đầu tiên trước mặt mọi người vạch trần tên Tô Dịch, bảo Tô Dịch xin lỗi!

Không khí nơi đây, cũng theo đó trở nên yên tĩnh áp lực.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn ở trên người Tô Dịch, giống như muốn xem hắn quyết đoán như thế nào.

Lúc này, Lan Sa ngồi ngay bên cạnh Tô Dịch cũng áp lực gấp bội, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trái tim cũng treo lên cổ họng.

Lại thấy Tô Dịch cầm bầu rượu, rót cho bản thân một chén rượu, lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mọi người đang ngồi, nói:

“Trừ mấy người vừa rồi nói chuyện, còn có ai cũng cho rằng, Tô mỗ cần hướng Ngũ Lôi linh tông cúi đầu xin lỗi?”

Vẻ mặt thiếu niên bình thản như nước, lời nói không một gợn sóng.

Mà khi bị ánh mắt thâm thúy đó của hắn quét trúng, trong lòng một ít đại nhân vật đột nhiên phát lạnh một phen, không dám đối diện với hắn.

Khi ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Tùng Trường Hạc, vị chưởng giáo Ngũ Lôi linh tông này nhíu mày, nói:

“Người trẻ tuổi, Ngũ Lôi linh tông ta đã biểu lộ cũng đủ thiện ý, chỉ cần ngươi xin lỗi, chuyện cũ sẽ bỏ qua, khuyên ngươi chớ bởi vì xúc động, mà phá hủy Vân Đài đại hội lần này.”

Lời nói trong bông có kim, tràn đầy uy hiếp.

Tô Dịch không để ý tới.

Ánh mắt hắn di chuyển, từ trên thân hai người Chu Khôn Dương, Viên Thước đảo qua, cuối cùng nhìn về phía Mạnh Tịnh Hải ngồi ở trên chủ tọa.

“Vân Đài đại hội lần này, do ngươi tới triệu tập, ta vốn cho rằng ngươi làm chủ nhà, đối mặt phân tranh bực này, nên có một chút khí phách cùng quyết đoán, nhưng biểu hiện của ngươi, lại thực sự có chút làm ta thất vọng.”

Tô Dịch than khẽ.

Một đoạn lời, làm mọi người đang ngồi đều chợt cảm thấy kinh ngạc.

Ai cũng không ngờ, Tô Dịch bị Tùng Trường Hạc chỉ đầu mâu vào, sẽ ở lúc này, đi chất vấn cùng răn dạy Mạnh Tịnh Hải!

Bạn cần đăng nhập để bình luận