Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 952: Phong chi đạo vận (2)

“Cái này...”
Con ngươi đám người Luyện Lãnh Nguyệt co rút lại.

Lão mù thì thổn thức tán thưởng: “Hay cho một đòn đao tay! Nhìn như đơn giản, lại có thế không đâu không phá, tuyệt không thể tả, tuyệt không thể tả!”

Cái này cũng không phải hoàn toàn là nịnh bợ, lúc trước, lão mù tuy xác định Tô Dịch cùng “người đòi nợ” kia có quan hệ, nhưng vẫn chưa từng thấy Tô Dịch ra tay.

Lại thêm Tô Dịch chỉ là tu vi Ích Cốc cảnh, khiến lão mù rất khó mang Tô Dịch coi là một cao thủ đối đãi.

Nhưng bây giờ, khi thấy một đòn này của Tô Dịch, lão mù lúc này mới rốt cuộc ý thức được, so sánh với các tu sĩ nguyên đạo trong thế tục này, đạo hạnh cùng lực lượng Tô Dịch có được, hoàn toàn có thể dùng yêu nghiệt hình dung!

“Có chút thú vị.”

Ánh mắt Niết Phong thánh tử rực sáng, bóng người bay trên không, ra tay không chút giữ lại.

Ầm!

Hai tay hắn tung bay, bắt ấn ở trước người, trên không khí tím bốc hơi, hào quang lưu chuyển, trong tiếng nổ, một mảng hư ảnh núi sông đồ sộ vắt ngang trời, hung hăng trấn áp về phía Tô Dịch.

Giống như thần linh chuyển núi sông, ném tới nhân gian!

Không thể không nói, Niết Phong thánh tử này quả thực rất mạnh, vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, càng có thể khiến nhân vật Tụ Tinh cảnh trong thế tục cúi đầu!

Nhưng ở trong mắt Tô Dịch, đạo hạnh người này, nhiều nhất cũng chỉ xấp xỉ “Cổ Thương Ninh” kia.

Chỉ thấy Tô Dịch nhìn cũng không nhìn, bàn tay lại cắt một phát.

Rắc!

Một mảng hư ảnh núi sông đồ sộ từ trên trời giáng xuống, như bọt biển, chia năm xẻ bảy.

Trong ánh sáng tỏa ra, bóng người Tô Dịch biến mất, đột ngột xuất hiện ở trước người Niết Phong thánh tử, nhẹ nhàng vỗ xuống một chưởng.

Một chưởng này nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, nếu là vỗ trúng, dù là tu sĩ Tụ Tinh cảnh luyện thể nhất mạch, cũng chắc chắn bị vỗ thành một đống bùn.

Vù!

Ra ngoài mọi người dự kiến, bóng người Niết Phong thánh tử bỗng dưng biến mất không thấy, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, cũng làm một chưởng này của Tô Dịch thất bại.

“Người đâu?”

Mọi người ở đây đều cả kinh, phóng mắt nhìn quanh, cho dù là dùng thần niệm, vậy mà cũng không thể bắt giữ được khí tức Niết Phong thánh tử.

“Thuật độn không ẩn nấp thật mạnh!”

Lão mù khẽ biến sắc, một cái chớp mắt này, ngay cả hắn cũng không cách nào cảm giác được tung tích Niết Phong thánh tử.

Một màn quỷ dị này, không thể nghi ngờ làm người ta dựng cả lông tóc lên.

Xẹt!

Đột nhiên, trong hư không bên người Tô Dịch, tiếng một làn gió vang lên.

So với tiếng gió càng nhanh hơn, là một mảng mũi thương màu tím nhanh vô cùng, hầu như trong suốt, chợt đâm về phía lưng Tô Dịch.

Một đòn bực này, đổi làm tu sĩ khác, sợ không kịp phản ứng, càng đừng nói đi ngăn cản.

Nhưng sau lưng Tô Dịch lại giống như mọc mắt, bóng người hướng một bên chợt lướt ngang một thước, ngón trỏ tay phải điểm một phát vào không trung.

Keng! !

Một mũi thương màu tím kia như bị sét đánh, chợt sinh ra tiếng va chạm kịch liệt, đốm lửa văng khắp nơi.

Không gian cách đó không xa, bóng người Niết Phong thánh tử cũng lảo đảo một cái hiển hiện ra, trên gương mặt tuấn lãng không khỏi hiện lên một mảng ngưng trọng.

Mọi người thấy vậy, không ai không chấn động.

Tiềm hành nặc tung thuật của Niết Phong thánh tử quỷ dị cường đại cỡ nào, ai có thể ngờ, thế mà cứ như vậy bị chặn.

“Phát sau mà đến trước, liệu địch trước, hay!”

Lão mù vỗ tay khen hay.

Vẻ mặt Niết Phong thánh tử lúc sáng lúc tối, trường thương trong tay hắn khí tím lởn vởn, mũi nhọn ngút trời, rõ ràng là một món bảo bối khó lường.

Mà khi đối mặt Tô Dịch, hắn đã như đối mặt đại địch!

“Ta còn cho rằng ngươi có bản lãnh lớn bao nhiêu, đơn giản là nắm giữ một môn bí pháp tiềm hành có liên quan với phong chi đạo vận mà thôi.”

Bên môi Tô Dịch nổi lên một tia khinh thường, trực tiếp vỗ tới một chưởng.

Vù!

Bóng người của Niết Phong thánh tử lại lần nữa biến mất.

Tô Dịch khẽ nhíu mày, phong chi đạo vận rất đặc biệt, bởi vì gió vốn vô hình, dùng ở trong bí pháp tiềm hành, quả thực tựa như gió tự do tự tại trong thiên địa, chỉ cần có luồng khí lưu động, gió sẽ xuất hiện mỗi một chỗ.

Thần niệm tu sĩ bình thường, căn bản là không thể nhìn thấu bóng người đối phương.

Chẳng qua, cái này không làm khó được Tô Dịch.

Trong tay hắn có vô số biện pháp có thể bức bách đối phương ra, hiện ra nguyên hình.

Nhưng hắn chưa làm như vậy.

Nếu như vậy, cực dễ dàng khiến đối phương phát hiện không ổn, nhân cơ hội đào tẩu.

Một kẻ nắm giữ phong chi đạo vận muốn chạy trốn đi, muốn lưu lại hắn cũng không phải là khó khăn bình thường.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Chợt, ở bốn phương tám hướng nơi Tô Dịch đặt chân, đều có gió rất nhỏ rít vang lên.

“Chết!”

Một tiếng quát to vang vọng.

Hầu như cùng lúc, ở dưới ánh mắt chấn động nhìn chăm chú của mọi người, mấy trăm hơn một ngàn mũi thương màu tím chợt hiện ra, giống như mưa to đột ngột tới, lại như mưa sao băng màu tím, rợp trời rợp đất nện xuống.

Khí chất sát phạt khủng bố, mang mảng hư không Tô Dịch đặt chân kia hoàn toàn bao phủ.

Không thể nghi ngờ, đây là sát chiêu của Niết Phong thánh tử!

Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy Tô Dịch mỉm cười, nói:

“Bắt được ngươi rồi.”

Ầm!

Bóng người cao ngất của hắn chợt giãn ra, đầy trời mũi thương màu tím sắc bén vô cùng đồng loạt nổ tung, tan tác như mưa!

Hầu như cùng lúc, Tô Dịch tung người lướt qua không trung, dựng ngón tay như kiếm, bỗng nhiên chém ra.

Một đạo kiếm khí màu xanh ngang trời, chợt hóa thành vô số kiếm khí nhỏ bé như cá, thổi quét mảng hư không kia.

Ta có một kiếm du thập phương, trên tới bầu trời dưới suối vàng!

Đại Khoái Tai Kiếm Kinh —— Du Thập Phương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận