Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 681: Long tân độ (1)

Xa xa thấy một màn như vậy, Sử Phong Lưu kinh hãi toát mồ hôi lạnh, vừa rồi nếu không phải kịp thời đối kháng được một đòn kia trong thần hồn, kết cục của mình, sợ là sẽ không khác gì Hỏa Vũ Hạc!
Vù!

Một dải kiếm khí ngang trời, Tô Dịch lại lần nữa đánh tới, căn bản không nói lời thừa.

Thấy vậy, Sử Phong Lưu nào còn dám chần chờ? Hắn bỗng nhiên bóp nát một ngọc phù màu vàng kỳ dị trong tay.

Ầm!

Một mảng khói sóng màu vàng lấp lánh bao phủ bóng người hắn.

“Tô Dịch, ta nhất định cho ngươi kiến thức một chút thủ đoạn thật sự của Sử mỗ! !”

Tiếng hét lớn lộ ra khôn cùng phẫn nộ vang vọng, chấn động trời đất.

Mà bóng người Sử Phong Lưu, thế mà lại ở trong sương mù ánh sáng ánh vàng rực rỡ kia biến mất không thấy.

“Không ngờ, trong tay kẻ này lại còn có một khối ‘độn hình phù’ huyền diệu như vậy...”

Tô Dịch than nhẹ.

Sai một ly, không thể lưu lại Sử Phong Lưu, không khỏi làm người ta tiếc nuối.

Uy lực của độn hình phù, cũng đều có sự khác nhau, một xem chất liệu, hai xem thủ pháp luyện chế phù này, ba xem do tu sĩ loại cảnh giới nào luyện chế.

Độn hình phù Sử Phong Lưu cuối cùng bỏ chạy vận dụng, rõ ràng không phải mặt hàng tầm thường.

Đây là chỗ lợi hại của kẻ đoạt xá.

Nắm giữ bí pháp, lực lượng, bảo vật, thậm chí nắm giữ huyền bí tu hành, xa không phải tu hành giả trên Thương Thanh đại lục này có thể so sánh.

Một trận chiến này nếu đổi là Lê Xương Ninh, sợ là sớm bị bắt rồi.

Sông Thanh Lan cuồn cuộn dần dần khôi phục cảnh tượng ngày trước, mọi người lâu trên thuyền mới hết kinh hồn, ai cũng tràn ngập rung động.

Vừa rồi một trận chiến đó, kiếm khí tung hoành, kinh động thiên địa, một màn cảnh tượng không thể tưởng tượng kia, giống như tiên thần đấu pháp!

Mà càng làm người ta không ngờ là, phó tông chủ Tiềm Long kiếm tông Sử Phong Lưu, đường đường nhân vật lục địa thần tiên, tồn tại siêu nhiên cỡ nào, đến cuối cùng, thế mà lại chật vật bỏ chạy ở dưới tay Tô Dịch.

Ngay cả Hỏa Vũ Hạc chở hắn chạy đến, cũng bị chém giết!

Một trận chiến như vậy nếu truyền ra, thiên hạ tất lâm vào chấn động, uy danh Sử Phong Lưu, tất vì thế mà tổn thương nặng nề!

“Đa tạ Tô Dịch đại nhân ra tay đánh tan Sử Phong Lưu, cứu tính mạng tiểu nhân ở trong sớm tối!”

Nơi xa, sóng nước quay cuồng, con rùa già bóng dáng khổng lồ như núi bơi tới, vươn một đôi chi trước thật lớn như cột đá, bái tạ Tô Dịch.

Con mắt to như hồ nước nhỏ đó của nó tràn ngập cảm động đến rơi nước mắt, còn có sùng bái cuồng nhiệt từ đáy lòng.

Keng!

Tô Dịch thu kiếm, lạnh nhạt nói: “Ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi vì sao phải ra mặt thay ta?”

Con rùa già không dám giấu diếm, vội vàng nói: “Tô Dịch đại nhân có điều không biết, một đoạn thời gian trước, ta nghe nhiều vị đạo hữu nói đến một trận chiến đại nhân ở dưới sông Đại Thương, kiếm trảm Ô Hoàn thủy quân, phá sập thành Cửu Khúc, trong lòng rất khâm phục, về sau may mắn gặp mặt Đào Thanh Sơn Đào sơn quân, từng nghe Đào sơn quân nói đến phong thái vô địch của đại nhân, trong lòng hướng tới...”

Nói liên miên một tràng dài, lời nói tràn đầy tôn sùng cùng kính yêu.

Tô Dịch lúc này mới rốt cuộc hiểu ra.

Đào Thanh Sơn kia thay Thôn Hải vương Cát Trường Linh trông coi cây Thuần Dương Hỏa Đào, từng được mình “điểm hóa”, tự nhiên sẽ không keo kiệt ca ngợi đối với mình.

Mà con rùa già sau khi biết được những thứ này, sợ là cũng muốn như Đào Thanh Sơn, có một ngày có thể được mình “điểm hóa” !

Đối với con rùa già yêu thú bực này mà nói, tự mình đau khổ mò mẫm cầu đạo, không thể nghi ngờ quá khó quá khó.

Còn cực dễ dàng đi lối rẽ, gặp nạn mà chết.

Cho nên, Tô Dịch trái lại cũng rõ, con rùa già tôn sùng đối với mình là vì cái gì.

“Ngươi không lo lắng bị tai hoạ liên lụy?”

Tô Dịch tựa cười mà không cười.

Lúc trước lời nói đó của Ngụy Hiền, tuy dốc hết khả năng phỉ báng.

Nhưng có một điểm hắn chưa nói sai, thiên hạ Đại Chu bây giờ, có không ít người coi Tô Dịch hắn là tai hoạ, sợ bị liên luỵ đến.

Con rùa già trầm mặc một lát, nói: “Không dối đại nhân, sau khi biết được hành vi một đoạn thời gian gần đây của đại nhân ngài, tiểu nhân càng thêm kiên định, đại nhân không phải tu hành giả tầm thường có thể sánh bằng! Hôm nay ngài chiến một trận với Sử Phong Lưu, cũng chứng minh cái nhìn của tiểu nhân không sai.”

Nói xong, ánh mắt yêu vật sống hơn ba trăm năm này lại cuồng nhiệt hẳn lên, “Huống chi, nếu lo lắng vướng vào tai hoạ, tiểu nhân sẽ không làm ra chuyện lúc trước.”

“Tóm lại, cho dù tỏ bất bình cho đại nhân mà chết, cũng không có gì tiếc nuối!”

Thanh âm ù ù, kiên định vang dội.

Tất cả mọi người trên lâu thuyền đều không khỏi động dung, không ngờ con rùa già yêu khí đáng sợ này, lại sẽ tôn sùng đến bực này đối với Tô Dịch thiếu niên mười bảy tuổi bực này.

Tô Dịch gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía trên Ngụy Hiền lâu thuyền, nói: “Vậy ngươi cảm thấy, ta nên xử trí người này như thế nào?”

Ngụy Hiền sớm bị dọa ngơ ngác, run bần bật, nghe vậy linh hồn nhỏ bé cũng thiếu chút nữa toát ra, ‘bịch’ một tiếng, lại một lần quỳ rạp xuống đất.

Hắn há mồm muốn nói, lại bị lực lượng thần niệm của Tô Dịch áp bách trên người, không phát ra được một chữ nào.

Vẻ mặt con rùa già trở nên trang nghiêm nghiêm túc, ý thức được Tô Dịch đây là đang khảo nghiệm mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận