Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1634: Thần tăng chi đao (2)

“Ông đó, mới là thật hồ đồ.”
Tô Dịch khẽ than.

Diệp Vân Lan chưa bị thương, chẳng qua lại tỏ ra cực kỳ xuống sắc, tóc tai bù xù, tinh thần uể oải, tu vi toàn thân bị giam cầm, không khác gì phàm phu tục tử tay không tấc sắt.

“Chờ ta giết Diệp Tiêu, liền dẫn ông rời khỏi.”

Không đợi Diệp Vân Lan mở miệng lần nữa, Tô Dịch bỏ lại một câu, liền đạp bước không trung, lên như diều gặp khó, tới dưới bầu trời.

“Cuồng vọng!”

Nghe được lời của Tô Dịch, các cường giả Diệp thị kia đều rất khinh thường, không để trong lòng.

“Tộc huynh, những ngày qua ngươi bị cấm túc ở núi Lạc Anh, đại khái còn không rõ bên ngoài đã xảy ra cái gì. Đơn giản mà nói, vị cháu trai này của ngươi không hề tệ đâu, thời điểm hôm trước, từng một kiếm phá thiên kiếp, chém hai mươi lăm vị cường giả Linh Luân cảnh, việc này đã làm thiên hạ ồn ào xôn xao.”

Giọng điệu Diệp Cẩm Chi mang theo một tia hương vị trêu chọc, “Ngay cả thiếu chủ cũng nói, phóng mắt thế gian hiện nay, chỉ một mình Tô Dịch đáng để vào mắt.”

Diệp Vân Lan không khỏi giật mình.

Tô Dịch hôm nay, đã mạnh đến bực này?

Diệp Cẩm Chi mím môi cười nói: “Cho nên, ngươi yên tâm đi, hắn tuy nhất định phải chết không thể nghi ngờ, nhưng có thể chết ở dưới tay thiếu chủ, cũng có thể nhắm mắt rồi.”

Sắc mặt Diệp Vân Lan nhất thời trở nên âm trầm.

...

Biển mây bốc lên, ánh mặt trời sáng lóa.

Diệp Tiêu nhìn Tô Dịch xuất hiện ở cách mấy chục trượng, mỉm cười nói: “Ta là một đao tu, đao tu thì cầu là giết chóc hủy diệt chi đạo, mà ta nghe nói, ngươi là một kiếm tu, vậy hôm nay liền nhìn xem, là kiếm ngươi sắc bén hơn, hay là đao của ta sắc bén hơn.”

Khi thanh âm vang lên, bóng người hắn giãn ra.

Ầm!

Biển mây nghìn trượng tan rã, dòng chảy hỗn loạn mãnh liệt.

Một luồng khí tức hủy diệt bá đạo mãnh liệt như lửa, như trời long đất lở từ trên người Diệp Tiêu thổi quét ra.

Mái tóc dài của hắn bay lên, trong mắt toát ra ánh sáng lạnh lẽo, một thân khí thế mạnh mẽ, quán thông trời đất!

Uy thế cỡ đó, dù đổi làm Bắc Hàn kiếm các Vương Trọng Dương nhân vật Linh Luân cảnh thế hệ trước cấp bậc đứng đầu bực này, cũng vẫn kém một mảng lớn!

Ánh mắt Tô Dịch lạnh nhạt, nói: “Đao kiếm không có mắt, đã muốn phân sinh tử, thì không cần nói lời thừa, rút ra đao của ngươi, để ta nhìn xem, cái gọi là sát nhân cuồng của Thương Huyền giới, rốt cuộc có mấy cân mấy lượng.”

“Như ngươi mong muốn.”

Diệp Tiêu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóc.

Thanh âm còn đang quanh quẩn, hắn lật lòng bàn tay, một thanh chiến đao hẹp dài sáng như tuyết hiện ra.

Lưỡi đao dài ba thước, ở dưới ánh mặt trời nổi lên một tầng quang ảnh màu đỏ nhàn nhạt, trong thân đao giống như dâng trào một mảng luyện ngục màu máu, núi thây biển máu chìm nổi trong đó, tỏa ra khí tức hủy diệt tanh máu ngập trời.

Càng thu hút ánh mắt người ta hơn, là chỗ chuôi đao quấn một tầng vải đen nhuốm máu, tản mát ra hào quang màu đen quỷ dị dọa người, không gian phụ cận cũng bị nhuộm thành màu đen như mực nước.

Tô Dịch khẽ nhíu mày.

Đây là một thanh hung đao từng tàn sát vô số sinh linh!

Mà miếng vải đen ở chuôi đao, rất có thể là do da một vị nhân vật Hoàng cảnh luyện chế thành!

“Đao này tên ‘Thần Tăng*’, bản mạng linh bảo của ta, làm bạn ta chinh chiến đến nay, từng chém đầu hơn trăm đại địch cấp bậc linh đạo.”

* mang nghĩa oán, ghét

Diệp Tiêu một đao trong tay, khí tức toàn thân trở nên hung lệ bá đạo, ánh mắt khiếp người như luyện ngục sâu thẳm, giống như một vị sát ma đến từ địa ngục.

Bầu trời vốn sáng sủa chợt trở nên tối tăm áp lực, không gian phụ cận run rẩy hỗn loạn, phủ kín một tầng sát khí tanh máu đậm đặc như nước.

Xa xa nhìn, đã khiến các cường giả Diệp thị kia run rẩy sợ hãi.

Trái tim Diệp Vân Lan cũng không khỏi treo lên. Hắn đến từ Côn Ngô Diệp thị, tự nhiên vô cùng rõ Diệp Tiêu là tồn tại cường đại cỡ nào.

“Thần tăng quỷ yếm (thần ghét quỷ chê)? Tên đao này thực thô bỉ.”

Tô Dịch lắc đầu một phen.

“Thô bỉ hay không không quan trọng, chỉ cần phù hợp tâm cảnh của ta, là đủ.”

Diệp Tiêu khi nói chuyện, bỗng đạp bước trên không, tay phải nắm đao, đi về phía Tô Dịch, “Kiếm của ngươi đâu, vì sao không lấy ra?”

Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn bước ra mỗi một bước, không gian sụp đổ, nổ vang như sấm, mà khí thế cùng sát khí dữ tợn kia trên người hắn, cũng theo đó kéo lên một mảng lớn.

Như ma tôn xuất hành, trời sập đất lún.

Uy thế khủng bố đó, đủ có thể thoải mái chấn nhiếp tâm thần nhân vật cùng cảnh giới!

“Chỉ bằng lực lượng ngươi bây giờ triển lộ, còn chưa đủ tư cách để ta xuất kiếm.”

Tô Dịch chắp tay sau lưng, vẻ mặt từ đầu đến cuối điềm đạm như cũ.

“Câu này, có thể coi là di ngôn của ngươi!”

Diệp Tiêu cười lớn một tiếng, dưới chân bỗng nhiên dừng lại.

Vừa vặn bước ra chín bước.

Mà khí thế toàn thân hắn ở trong chín bước này, sớm đã tích lũy đến trạng thái đỉnh phong, sát khí khủng bố đó, trực tiếp giống như thực chất, khiến chiến đao trong tay hắn cũng theo đó rít gào trào dâng.

Ở Thương Huyền giới, người đời đều gọi hắn là sát nhân cuồng.

Đó là bởi vì, người đời căn bản không hiểu giết chóc đại đạo của hắn.

Cái gì gọi là giết chóc?

Ném sự sống chết của bản thân ra sau đầu, vừa ra tay, liền cầu uy lực hủy diệt, không để lối thoát!

Mặc ngươi là tiên thần trên trời, yêu ma dưới đất, cũng khó cản ý giết chóc của ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận