Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 553: Một kiếm (1)

Cái gì gọi là tiên thiên võ tông?
Phạt mao tẩy tủy, thay da đổi thịt, rút đi hậu thiên trọc khí (khí đục), khí tức toàn thân đều hóa thành tiên thiên thanh khí (khí trong), viên mãn vô lậu (không rò rỉ, sơ hở).

Cho nên bị gọi là Vô Lậu cảnh.

Đến cảnh giới này, không ngại nước lửa, không dính phong trần, như lưu ly ngọc thạch, vô trần vô cấu.

Lực lượng cường đại, đã có thể rời mặt đất bay lên không, ở trên cao mười trượng đạp mây cưỡi gió.

Khi giết địch, thao túng lực lượng tiên thiên cương sát, phá núi chặn dòng, hà khí như sấm!

So với nhân vật tông sư, lực lượng của tiên thiên võ tông, đã tiếp cận tới hạng người tu hành, uy năng có được tự nhiên khủng bố vô cùng.

Cho nên, khi một kiếm không hề giữ lại này của Bạch Mi vương Thái Kinh Hải chém tới, cho người ta cảm giác, nghiễm nhiên như đang thao túng thuật pháp kinh thế, điều động sét tím trong kiếm khí.

Uy năng cỡ đó, cũng khiến mọi người ở đây kinh hãi không thôi.

Như là Thân Cửu Tung, Trần Chinh nhân vật đỉnh phong trong cảnh giới tông sư bực này, cũng không khỏi hơi thở cứng lại, lông tóc dựng cả lên.

Mắt thấy một kiếm này dẫn dắt sấm sét cuồng bạo chém tới, vẻ mặt Tô Dịch không một gợn sóng, bỗng tung một cú đấm.

Ầm!

Quyền thế cổ sơ dạt dào, không dính khí tức khói lửa.

Mà khi một quyền này lướt ra, lại sinh ra một luồng uy thế rung động tâm thần, như ở dưới một quyền này, liền có thể khiến thiên địa treo ngược, nghiền nát nhật nguyệt tinh tú.

Đây thuần túy là một loại “thế”, một loại đạo vận độc đáo, hỗn hợp vào trong một quyền, giống như tiên nhân diễn võ.

Ầm! ! !

Chỉ thấy kiếm khí màu tím cuồng bạo từ trên trời giáng xuống kia, bị một quyền này cứng rắn đánh tan, từng tấc một nghiền nát nổ tung.

Trong cơn mưa ánh sáng bắn tung tóe, liền nghe một tiếng va chạm kinh thiên ‘Keng’, thanh kiếm lớn dày rộng trong tay Bạch Mi vương, cũng bị quyền kình như vô song kia đánh trúng.

Một chớp mắt đó, hổ khẩu Bạch Mi vương kịch liệt chấn động, sinh ra đau khổ như xé rách, thanh kiếm lớn thiếu chút nữa rời tay bay đi.

“Khai!”

Bạch Mi vương quát to, khí tức toàn thân nổ vang, lực lượng tiên thiên cương sát bành trướng như thủy triều, dùng hết toàn bộ lực lượng của lão, mới rốt cuộc hóa giải hết một đạo quyền kình này.

Nhưng trong ánh mắt lão đã tràn đầy ngưng trọng hoảng sợ.

Một tông sư mười bảy tuổi, sao có thể có được lực lượng không thể tưởng tượng như thế?

Đám người Hạ Hầu Lẫm cũng không khỏi hít vào thật sâu, vẻ mặt biến ảo không ngừng.

“Lấy thân thể già nua, ngưng lại cảnh giới tiên thiên, cho dù tuổi thọ kéo dài một chút, cũng đã không còn khí phách dũng mãnh tinh tiến trước đây, không chỉ đời này vô vọng bước vào con đường nguyên đạo, hơn nữa theo năm tháng trôi qua, một thân tinh khí thần sẽ chỉ tiếp cận suy bại, thực đáng buồn đáng tiếc.”

Tô Dịch lắc đầu một phen.

Đoạn lời này, giống như kích thích đến Bạch Mi vương thật sâu.

Chỉ thấy trong ánh mắt lão lóe lên hào quang, bỗng hít sâu một hơi, lại lần nữa vung kiếm đánh tới.

Ầm!

Ánh điện nhảy múa, sấm sét chấn động, kiếm khí lóe ra hào quang màu tím nhấc lên lực lượng tiên thiên cương sát cuồn cuộn, so với vừa rồi, uy thế càng thêm đáng sợ.

Tô Dịch không tính trì hoãn nữa.

Thế cục hôm nay, không phải là luận võ, cũng không phải một chọi một quyết đấu.

Hắn cũng không có tâm tư lãng phí thời gian với một tiên thiên võ tông thế hệ trước.

Keng!

Tiếng kiếm ngân mát lạnh trầm thấp như thủy triều vang lên.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, như nhìn thấy một màn đêm vĩnh hằng chợt xuất hiện, quang ảnh mơ hồ, làm đại điện tựa như lập tức rơi vào trong đêm đen.

Mà đây, chẳng qua là khí tức Huyền Ngô kiếm khi lướt đi lan tỏa ra.

Chỉ thấy ——

Một kiếm trong tay, khí thế toàn thân Tô Dịch đột nhiên thay đổi, ánh mắt thâm thúy mang theo một mảng lạnh nhạt như ngạo nghễ nhìn chúng sinh, quan sát chư thiên.

Mà trên bóng người cao gầy của hắn, đạo cương tựa như ảo mộng, chợt sáng chợt tắt, nhưng uy thế phóng ra, lại khiếp người đến mức tận cùng.

Như thần kiếm trên không, mũi nhọn vô song!

Mọi người đều chỉ cảm thấy da thịt toàn thân đau đớn, mắt như bị đao sắc cắt, sắp không mở ra được.

Mà ở trong mắt Thái Kinh Hải, Tô Dịch giờ phút này, quả thực tựa như biến thành một người khác, toàn thân tỏa ra kiếm ý mạnh mẽ, khiến trong lòng lão không thể ức chế toát ra cơn lạnh toát.

Sắc mặt lão theo đó biến đổi.

Ngay tại lúc này, Tô Dịch vung kiếm đánh tới, nhẹ nhàng bâng quơ đâm một cái.

Vút!

Đơn giản đến mức tận cùng, lại có đại thế đâm phá tất cả trói buộc, thần vận đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Mũi kiếm u ám như mực kia ở trong nháy mắt phá vỡ hư không, xé rách ra một khe hở thẳng tắp.

Một kiếm Thái Kinh Hải chém ra khủng bố cỡ nào, nhấc lên lực lượng tiên thiên cương sát giống như sấm sét cuồng bạo.

Nhưng chỉ một chớp mắt, liền như tờ giấy hồ, ở dưới một kiếm đâm tới kia sụp đổ, tan rã, cơn mưa ánh sáng vỡ vụn tán loạn như thủy triều.

Rắc!

Khi mũi kiếm màu đen đâm đến trên thanh kiếm lớn dày rộng trong tay Thái Kinh Hải, liền như cái búa lớn hung hăng nện ở trên lưu ly dễ vỡ, dày rộng thanh kiếm lớn trực tiếp nổ tung, mảnh vụn bay tứ tung.

Mà mũi kiếm màu đen thì như thẳng tiến không lùi, ở trong nháy mắt xuyên qua cổ Thái Kinh Hải.

Phốc!

Máu tươi bắn tung tóe.

Thái Kinh Hải trợn tròn mắt, như không dám tin, trong miệng phát ra tiếng ‘ôi ôi’ lọt gió: “Ngươi... Ngươi...”

Lời còn chưa dứt, đầu lão đã bị lưỡi kiếm chặt đứt, xé gió bay lên.

Mà thi thể không đầu của lão, thì ngã ‘Ầm’ xuống đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận