Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 108: Để lại chỗ trống chỉ chờ ngài đến (2)

Khi đoàn người Chu Hoài Thu đến, các đại nhân vật đến từ hai thành trì ở đây ùn ùn đứng dậy, cười tiếp đón.
Một màn này cũng dẫn tới khu vực phụ cận chấn động.

“Mau nhìn, đó là ‘Thanh Phong Kiếm Lão’ Chu Hoài Thu, đại nhân vật vang dội của Thanh Hà kiếm phủ!”

“Trên thi đấu Long Môn lần này, con em nhà ai biểu hiện xuất sắc, người đó liền có thể được Chu Hoài Thu đại nhân nhìn trúng, trực tiếp chọn làm đệ tử Thanh Hà kiếm phủ!”

“Nữ tử kia là ai, dung nhan vậy mà lại xuất sắc như thế?”

“Đó là nội môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ, tên Nam Ảnh, nhân vật như tiên tử, ở Vân Hà quận thành cũng là tuyệt sắc giai nhân danh tiếng truyền xa!”

“Khi nào, ta nếu có thể có tư cách tham dự đến trong yến hội, chết cũng không tiếc...”

... Trên mặt sông phụ cận, bóng buồm chi chít, đèn đuốc lấp lánh, mọi người trên thuyền đều rất hưng phấn, vẻ mặt đều là hướng tới cùng khát khao.

Đây là một bữa tiệc thịnh soạn của đại nhân vật, là nơi phong lưu nhân vật phong lưu đọ sức.

Đối với đám người hai thành trì lớn mà nói, nếu có thể tham dự trong đó, có thể nói là vinh hạnh rất lớn!

Ngay trong tiếng nghị luận náo nhiệt như sôi trào này, đám người Chu Hoài Thu, Lý Thiên Hàn, Nam Ảnh, Nghê Hạo đã lục tục vào ngồi.

Lý Thiên Hàn như phát hiện cái gì, nói: “Ta thấy mọi người gần như đến đủ rồi, bên cạnh Phó huynh lại để trống một vị trí, đây là chuẩn bị cho ai?”

Đại nhân vật đang ngồi nghe vậy, đều lần lượt nhìn qua, lộ ra vẻ mặt tò mò.

Thành chủ Phó Sơn là chủ nhà Long Môn yến hội, vị trí của hắn tự nhiên là nơi trung ương nhất, cũng cách Long Môn lôi đài gần nhất, tầm nhìn tuyệt hảo.

Nhưng ở bên cạnh hắn, lại để trống một chỗ ngồi.

Phó Sơn cười ha ha nói: “Đây là chuẩn bị cho một vị khách quý, về phần rốt cuộc là ai, thứ lối Phó mỗ tạm lấp lửng.”

Mọi người không khỏi kinh ngạc, ở trong lòng phỏng đoán không thôi.

Khách quý?

Lại là vị khách quý nào?

Chẳng lẽ thân phận còn có thể cao hơn Chu Hoài Thu?

Hoàng Vân Xung cùng Niếp Bắc Hổ nhìn nhau một cái, mơ hồ đoán được, nội tâm đều sôi trào một trận.

Cái này nhìn như là một vị trí bên người Phó Sơn đại nhân, nhưng ý nghĩa đại biểu lại hoàn toàn khác biệt!

Nhưng, Phó Sơn không muốn bóc trần, bọn họ cũng rất biết điều không hé răng.

Cùng lúc đó.

Ở khu vực phụ cận chỗ yến hội, cũng hội tụ rất nhiều bóng người.

Phần lớn là con em một thế hệ trẻ của các đại tông tộc.

Bọn họ còn chưa đủ tư cách dự thính ở trên yến hội, chỉ có thể quan sát ở khu vực phụ cận.

“Ồ, Tô Dịch, ngươi sao trà trộn vào được?”

Khi Tô Dịch cùng Hồ Thuyên xuất hiện, rất nhanh đã bị nhận ra.

Nói chuyện rõ ràng chính là Văn Thiếu Bắc!

Hắn vẻ mặt kinh ngạc, như không dám tin Tô Dịch còn có thể tham dự vào.

Đám con em Văn gia gần hắn cũng đều bất ngờ.

Tô Dịch liếc Văn Thiếu Bắc một cái, cũng không khỏi có chút bội phục, tên này thật đúng là trời sinh gợi đòn.

Lúc ban ngày, vừa mới bị Hoàng Càn Tuấn hung hăng tát hai cái, vết sưng trên gương mặt cũng còn chưa hoàn toàn mất đi, bây giờ lại đã bắt đầu nhảy nhót.

“Hắn chính là Tô Dịch? Ài, một phế nhân lại thành trượng phu của đệ tử tông sư, quả thực không có thiên lý.”

Con em tông tộc khác ở khu vực phụ cận khe khẽ nói nhỏ, chỉ trỏ đối với Tô Dịch.

Tô Dịch không để ý tới những thứ này, ánh mắt lạnh nhạt, thưởng thức cảnh đẹp dưới bóng đêm.

Từ nơi này phóng mắt trông về phía xa, trên sông Đại Thương phủ kín đèn đuốc như tinh tú, theo dòng nước cuồn cuộn, hình ảnh ánh sáng di động, rất đẹp đẽ.

Mà thấy Tô Dịch không lên tiếng, Văn Thiếu Bắc hừ lạnh một tiếng, dời ánh mắt đi.

Hôm nay là Long Môn yến hội, ở đây đại nhân vật đông đúc, ai cũng không dám làm bậy.

Thùng! Thùng! Thùng!

Một tràng tiếng nổi trống vang lên ở trong ánh lửa bóng đêm, mênh mang hùng hậu, khuếch tán ra xa xa.

Mọi người trên hai bờ sông Đại Thương đều kích động hẳn lên, tiếng trống vừa vang, liền ý nghĩa thi đấu Long Môn sắp bắt đầu!

Sân chính yến hội, tiếng nói chuyện đều dừng lại, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía lôi đài Long Môn.

Chỉ thấy hai người Quảng Lăng thành chủ Phó Sơn, Lạc Vân thành chủ Lợi Kiếm Vũ đều đi lên lôi đài, cũng thành hai tiêu điểm của vạn sự chú ý.

Tô Dịch cũng nhìn qua.

Lợi Kiếm Vũ mặc áo mãng bào hoa văn màu bạc, bóng người cao lớn, tuy tuổi đã cao, nhưng uy thế lại cực kỳ ép người.

Theo tiếng trống dừng lại, ánh mắt Lợi Kiếm Vũ nhìn quét xung quanh, trầm giọng mở miệng:

“Hôm nay thi đấu Long Môn, khác với trước kia, ta cùng Phó Sơn đại nhân đã bàn bạc, lần này người trẻ tuổi thành trì nào đoạt được hạng nhất, đảo Linh Trúc liền thuộc về thành trì đó nắm giữ, kỳ hạn là mười năm!”

Nhất thời, nơi đây tràn ngập tiếng ồ lên, mọi người đều giật mình không thôi.

Hiển nhiên, bọn họ trước đó căn bản là không biết tin tức lớn này, bị chấn động.

Thẳng tới lúc tiếng xôn xao yếu đi, Lợi Kiếm Vũ lúc này mới cười nói: “Vừa vặn, lần này có trưởng lão Chu Hoài Thu của Thanh Hà kiếm phủ giá lâm, có thể làm chứng kiến cho chúng ta.”

Trên ghế khách quý, Chu Hoài Thu đứng dậy cười nói: “Đây là vinh hạnh của Chu mỗ.”

“Ha ha ha, Chu huynh mau mời vào ngồi.”

Lợi Kiếm Vũ phát ra tiếng cười to sang sảng, ánh mắt nhìn về phía Phó Sơn, nói: “Phó Sơn đại nhân, ta nói như vậy không thành vấn đề chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận