Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 264: Thực thơm (1)

Vốn, hắn còn tính mượn đao giết người.
Nhưng Đổng Tam Đao chết, lại khiến hắn ý thức được, Tô Dịch con rắn này chắc chắn đã bị kinh động, dưới tình huống bực này, chỉ có thể mau chóng làm ra quyết đoán!

“Vâng!”

Lão nô đồ đen vội vàng bò dậy, theo hộ vệ kia cùng nhau vội vàng rời đi.

Tần Nhược Uyên day day thái dương, ngồi một mình ở nơi đó lâm vào trong trầm ngâm.

Không động thì thôi.

Một khi động, nhất định phải một lần là xong!

...

Ngõ Hồ Lô, Chuyết An tiểu cư.

Tô Dịch đứng khoanh tay, nhìn trong đình viện tràn đầy hỗn độn, đôi mắt thâm thúy kia nổi lên hào quang lạnh lẽo.

“Tô sư huynh, những kẻ đó tự xưng là Huyết Phủ bang, nói là có việc đến bái phỏng, nhưng ta còn mang nghi ngờ, vẫn chưa mở cửa cho bọn hắn, bảo bọn hắn hôm khác lại đến.”

Ở bên, Phong Hiểu Phong ngồi ở xe lăn sắc mặt khó coi nói, “Ai ngờ được, bọn hắn lại kiên trì không đi, đến cuối cùng càng phá cửa mà vào. May mắn ta cùng Hiểu Nhiên đã sớm tránh ở trong chính sảnh, mắt thấy bọn hắn lao vào, ngay lập tức bóp nát ngọc phù ngươi tặng cho...”

Nghe tới đây, Tô Dịch nói: “Ngươi cùng Hiểu Nhiên không sao chứ?”

Phong Hiểu Phong lắc đầu nói: “Chỉ tiếc khối ngọc phù đó, chưa từng nghĩ uy lực lại không thể tưởng tượng như vậy.”

Tô Dịch nhẹ nhàng nói: “Một tòa trận pháp thô thiển mà thôi, hủy diệt thì hủy diệt rồi, chỉ cần người không sao là tốt rồi.”

Lời tuy nói như vậy, trong lòng hắn lại có chút tức giận.

Một tòa đại trận, hao phí bao nhiêu linh tài cùng linh thạch của hắn, đủ để dễ dàng giết chết nhân vật tông sư, lại bị mấy nhân vật tép riu vậy lãng phí! !

Càng làm hắn không thể dễ dàng tha thứ là, đối phương như là muốn xuống tay với huynh muội Phong Hiểu Phong, cái này không thể nghi ngờ xúc phạm điểm mấu chốt của Tô Huyền Quân hắn.

“Tô ca, chúng ta cùng Huyết Phủ bang này không chút liên quan, bọn họ sao sẽ tìm tới cửa?”

Hoàng Càn Tuấn nhịn không được nói.

Tô Dịch lạnh nhạt nói: “Huyết Phủ bang chẳng qua là bị người ta sai sử mà thôi, không có gì bất ngờ, việc này nhất định đến từ quận thủ phủ bày mưu đặt kế.”

Hoàng Càn Tuấn đột nhiên biến sắc, nói: “Nói như vậy, quận thủ phủ muốn ra tay đối với chúng ta?”

Buổi tối hôm trước, Trình Vật Dũng đã cố ý đến, nói quận thủ phủ đang phái người điều tra bọn họ, giống như muốn tiến hành trả thù.

Mà hôm nay, chuyện như vậy đã xảy ra!

“Nếu thật muốn ra tay, sẽ không phái những nhân vật tép riu kia đi tìm chết.”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Theo ta thấy, bọn họ làm như vậy, đơn giản là muốn thăm dò nội tình chúng ta.”

“Tô sư huynh, quận thủ phủ chỉ sợ sẽ không dễ dàng dừng lại ở đây.”

Vẻ mặt Phong Hiểu Phong ngưng trọng.

“Sẽ không dễ dàng dừng lại là ta.”

Tô Dịch vỗ nhẹ nhẹ bả vai Phong Hiểu Phong, nói, “Rồng có vảy ngược, người có giới hạn, đều không thể đụng chạm, chuyện tối nay, phải có người vì thế chuộc tội.”

Lời nói bình thản, nhưng Hoàng Càn Tuấn lại không rét mà run.

Hắn hôm nay đã biết, Tô Dịch lời nói càng bình tĩnh, lại càng đại biểu hắn đã tức giận!

“Tô ca, cần làm chút chuẩn bị trước hay không?”

Hoàng Càn Tuấn hỏi.

Tối nay vừa mới ở Phong Nguyên trai hoàn toàn xé rách da mặt với Thanh Hà kiếm phủ, bây giờ lại đụng tới thăm dò đến từ quận thủ phủ, điều này làm hắn đều ngửi được một khí tức mưa gió sắp đến.

“Không cần chuẩn bị cái gì, bọn họ sẽ chủ động tới tìm ta.”

Tô Dịch thuận miệng nói, “Chờ mưa gió đến, một kiếm diệt nó, không để lại bất cứ tai hoạ ngầm nào là được.”

Dưới bóng đêm tương tự.

Viên gia.

Trong một tòa đình viện thanh nhã rộng rãi.

Sau khi nghe xong tin tức Trình Vật Dũng tìm hiểu được, Viên Lạc Hề cũng nhíu lại hàng lông mày tinh xảo, nói: “Lần này càng thêm phiền toái rồi, Thanh Hà kiếm phủ nhất định không có khả năng nén giận, lại thêm quận thủ phủ bên kia uy hiếp, tình cảnh của Tô tiên sinh đã là cực kỳ không ổn.”

Nói đến đây, nàng lập tức đứng dậy, mím bờ môi hồng, nói, “Việc tới nước này, cũng chỉ có thể đi cầu phụ thân ra mặt.”

Trình Vật Dũng vội vàng nói: “Tiểu thư, lấy đạo hạnh Tô tiên sinh, hẳn sẽ không sợ hãi những uy hiếp này...”

“Nhưng chúng ta chung quy không thể cái gì cũng không làm.”

Viên Lạc Hề vẻ mặt kiên định nói, “Mặc kệ có thể giúp đỡ bao nhiêu, chỉ cần có thể giúp đỡ, vậy là đủ rồi.”

Nàng vội vàng rời đi.

Trình Vật Dũng ngẩn ra một phen, không khỏi vui mừng cười lên.

Tiểu thư quả thực đã trưởng thành, có chủ kiến của mình.

Hắn lập tức vội vàng đuổi theo, hắn biết rõ, muốn thuyết phục tộc trưởng tự mình ra mặt, chỉ một mình Viên Lạc Hề, chỉ sợ xa xa không đủ.

Lại thêm Trình Vật Dũng hắn cũng không được.

Phải lôi theo cả nhị thiếu gia, có lẽ mới có một chút nắm chắc!

...

Viên gia, Thiển Thảo đường.

Viên Võ Thông ngồi ngay ngắn ở trước bàn, đang lật xem một quyển sách cổ tên là “Kim Thạch cổ đàm”.

Hắn mặc áo bào rộng màu trắng, bóng người gầy, cả người đầy hơi thở sách vở, như một tiên sinh dạy học không tranh với đời.

Toàn bộ Viên gia đều biết, tộc trưởng ham mê đọc sách, mỗi khi có rảnh, tất làm bạn với sách vở.

Những năm gần đây, tiền tài hắn tiêu phí ở trên sưu tầm sách vở, sớm đã không đếm xuể.

Nhà người khác đều là thư phòng, mà Viên Võ Thông thì có một kho sách thuộc về bản thân!

Nơi xa vang lên một trận tiếng bước chân, Viên Võ Thông đầu cũng không ngẩng, thuận miệng nói: “Là Tiểu Hề đến à.”

“Phụ thân làm sao biết?”

Viên Lạc Hề ngẩn ngơ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận