Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 350: Ấu thú (2)

Kế tiếp, hắn vừa uống rượu, vừa ăn thịt, không phải sướng sao.
Khi Trà Cẩm từ nơi xa đi tới, trên lửa trại còn sót lại một cái chân trước của lợn rừng.

Mùi nướng đó, làm nàng cũng nhịn không được nuốt nước bọt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc, một kẻ lười như thế, lại có thể phá lệ tự mình ra tay nướng thịt!

Hơn nữa, bộ dáng hương vị cũng không tệ lắm...

Trà Cẩm nhẹ nhàng nói: “Công tử, quần áo của ngài đã giặt xong rồi, đang phơi nắng.”

Nàng giờ phút này mặc một cái áo sam xanh rộng thùng thình, mái tóc dài đen nhánh búi ở sau đầu, khuôn mặt tuyệt đẹp tươi tắn trắng trong thuần khiết, da thịt mịn màng như ngọc mỡ dê, một đôi mắt như nước mùa thu lớn mà quyến rũ.

Cả người giống như nhụy hoa sau cơn mưa, đặc biệt tươi mát xinh đẹp.

Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Cái chân lợn rừng còn lại này, giúp ta thu lại.”

Nửa câu đầu, khiến trong lòng Trà Cẩm vui vẻ.

Nửa câu sau, thì làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng cứng ra, ngực khó chịu, trong lòng dâng lên chênh lệch nói không nên lời, thầm oán, ta có thể nào ôm sự chờ mong đối với kẻ này?

Ở trong mắt kẻ này, mình chính là tù binh, căn bản không có khả năng cân nhắc cảm nhận của mình!

Tô Dịch chắp tay cho lưng bước về phía xa, “Đương nhiên, ngươi nếu không ngại, cũng có thể ăn nó.”

“A... A?”

Một câu tới đột ngột này, khiến cảm xúc vốn hạ thấp của Trà Cẩm, nhất thời lại dâng cao, thật có thể nói là lúc trầm lúc bổng.

“Rõ ràng là muốn để ta ăn, lại cứ phải biến chuyển một phen, làm người ta biến thành nửa vời, cũng thật đáng giận!”

Ngẩn ra hồi lâu, Trà Cẩm lẩm bẩm một tiếng, liền ngồi ở trên vị trí ban đầu của Tô Dịch, cầm lên chân lợn rừng bắt đầu hưởng dụng.

Sau một miếng, miệng Trà Cẩm đầy mỡ, quai hàm cũng phồng lên, đôi mắt đẹp của nàng tỏa sáng, lộ ra nét bất ngờ, “Ô... Tay nghề của gã này thế mà lại tốt như vậy?”

Nàng đã sớm đói, bất chấp nghĩ nhiều, tận tình hưởng dụng.

Nàng vốn bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần, khi ăn như hùm như sói, má phồng lên, thêm ba phần ý nhị ngây thơ.

Đến cuối cùng, ăn xong cả một cái chân lợn rừng, Trà Cẩm còn chưa hết thèm mút dầu mỡ dính trên mấy ngón tay, sau đó thè cái lưỡi hồng hào vòng quanh bờ môi liếm một vòng.

Chỉ cảm thấy tự khi rời khỏi quận thành Vân Hà đến bây giờ, đây là một bữa ngon nhất mình ăn, không chỉ mùi vị vô cùng tốt, tâm tình cũng khó được rất nhẹ nhàng thoải mái.

“Ăn xong rồi thì thu quần áo, phải đi rồi.”

Xa xa, tiếng của Tô Dịch truyền đến.

Trà Cẩm đứng dậy luôn, vội vàng đi.

Trước kia, nàng còn có chút mâu thuẫn đối với mệnh lệnh của Tô Dịch, nhưng lúc này sau khi ăn cái chân lợn rừng này, lại ngược lại không để ý những điều này nữa.

Ăn của người miệng mềm, cổ nhân không lừa ta.

Thu xong quần áo, hai người tiếp tục lên đường. Dọc theo đường đi, Tô Dịch ngẫu nhiên sẽ dừng chân đỉnh núi ngắm biển mây, cũng sẽ ngồi ở bên suối nước nghỉ ngơi một phen.

Hưng trí đến đây, còn có thể cùng Trà Cẩm tán gẫu vài câu.

Nhưng phần lớn thời điểm, hắn như một lữ nhân nhàn tản, ngắm núi sông bao la hùng vĩ, quan sát trời đất mênh mông, thể hội vẻ đẹp của tự nhiên tạo vật.

Tâm cảnh của Trà Cẩm cũng thay đổi, dọc theo đường đi như hoàn toàn quên mất thế sự hỗn loạn, theo ở bên Tô Dịch, sáng ngắm nắng sớm, chiều xem mây tía, trên đường đều là phong cảnh mỹ lệ.

Đây là một loại lịch duyệt vô hình, lắng đọng lại là tâm tính.

Dọc theo đường đi, Trà Cẩm cũng phát hiện, mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi, sẽ có con mồi đưa lên cửa, đều là chim bay cá nhảy các thứ trong núi.

Trà Cẩm cũng mới biết, tất cả cái này là Xích Diễm Bích Tình Thú kia đang báo ân, trong lòng cũng cảm khái không thôi.

Khiến Trà Cẩm xấu hổ là, thịt nướng nàng làm hương vị nhạt nhẽo, thua xa Tô Dịch, khiến Tô Dịch ăn một miếng, liền ghét bỏ vứt ở một bên, đổi tự mình ra tay.

Tô Dịch ăn thức ăn còn lại, trái lại cũng không ngại chia cho Trà Cẩm, Trà Cẩm tự nhiên cũng không ngại ăn cơm thừa canh cặn bực này.

Không có cách nào cả, thức ăn ra từ tay Tô Dịch, hương vị quả thật không bắt bẻ được...

Vài lần khiến Trà Cẩm cũng có cảm giác có lộc ăn.

Mấy ngày sau.

Tô Dịch ở trong núi gặp được một tiều phu đốn củi, hỏi một chút mới biết được, đi thêm nửa ngày lộ trình, liền có thể đến nơi tên là “trấn Dương Khô”.

Từ trấn Dương Khô hướng đông đi thêm tám mươi dặm, đó là thành Cổn Châu vốn có danh xưng “tim gan sáu quận”.

Giữa trưa.

Tô Dịch tùy ý ngồi ở trên tảng đá một chỗ sườn núi nghỉ ngơi, rất nhanh, liền có tiếng vật nặng rơi xuống đất nặng nề từ nơi xa vang lên.

Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng: “Được rồi, hôm nay ta sẽ trở về trong thế tục, từ nay về sau, không cần đến đưa đồ ăn nữa.”

Trà Cẩm nhịn không được nhìn về phía xa, chỉ thấy rừng cây yên tĩnh, không có bất cứ sự đáp lại nào.

Nhưng chỉ nửa khắc đồng hồ sau.

Trên vách đá nơi xa, đột nhiên lao ra một bóng trắng, dài khoảng một trượng, da lông trắng như tuyết, lượn lờ ánh lửa hừng hực.

Rõ ràng là Xích Diễm Bích Tình Thú kia.

Chẳng qua, ở trong miệng nó còn ngậm một con ấu thú nền trắng vằn đen, giống như hổ con, chỉ dài nửa thước, bốn móng vuốt xù lông, dáng điệu thơ ngây đáng yêu.

Trà Cẩm ngẩn ra, đây là tình huống gì?

Chỉ thấy nơi xa, Xích Diễm Bích Tình Thú hướng về phía Tô Dịch quỳ mọp dưới đất, cúi đầu, trong miệng phát ra một tràng tiếng gào rống trầm thấp, trong cung kính mang theo một tia hương vị khẩn cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận