Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1888: Ba chớp mắt (1)

Ầm!
Pháp ấn yêu hoa màu máu kết ra chia năm xẻ bảy, tán loạn như mưa.

Theo Tô Dịch bấm tay điểm một cái.

Thân thể khô quắt kia của nam tử tráng kiện cũng trong thời gian ngắn hóa thành tro tàn tiêu tán hết.

Mà ở trên mặt đất, thì để lại một ít bảo vật.

Tô Dịch đánh giá một chút, nhất thời không có hứng thú.

Những bảo vật đó, có lẽ ở cấp bậc linh đạo có thể nói không tầm thường, nhưng đã sớm không vào được pháp nhãn hắn.

Sau đó, Tô Dịch như không có việc gì, một lần nữa mở ra lực lượng cấm trận căn phòng, tiếp tục ngồi thiền.

...

Sáng sớm hôm sau.

Tô Dịch sau khi rời giường, lập tức tới tầng đỉnh bảo thuyền.

Trước tiên ở trong tửu lâu ăn một bữa sáng nóng hổi, sau đó liền tới trên đài ngắm cảnh.

Ánh mặt trời chói chang, biển mây vần vũ.

Bảo thuyền nghiền ép sóng mây lao như bay dưới bầu trời, nhìn một cái, núi sông như quân cờ chằng chịt, điểm xuyết ở trên mặt đất mênh mông.

Đám trẻ con tối hôm qua từng gặp đang chơi đùa.

Ông lão đầu bạc áo bào đen, yên lặng canh giữ ở cách đó không xa.

Sau khi nhìn thấy bóng người Tô Dịch, ông lão đầu bạc áo bào đen do dự một phen, vẫn tiến lên thấp giọng nói: “Lão hủ chính là Minh Linh tông trưởng lão Tạ Khôi Cử, xin hỏi tôn tính đại danh các hạ?”

Tô Dịch liếc hắn, nói: “Tên không đề cập tới cũng được, ngươi muốn nói cái gì, nói thẳng không sao.”

Tạ Khôi Cử có chút xấu hổ cười cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu cô nương bím tóc sừng dê kia cách đó không xa, nói: “Nguyệt Dung nha đầu kia, là hạt giống tu đạo trời sinh, cha mẹ nó chết sớm, khi ta gặp nó, nó đang theo một người ăn mày xin cơm, thực sự đáng thương.”

Tô Dịch không bận tâm lắm ừ một tiếng, nói: “Yên tâm, ta sẽ không tranh đệ tử với Minh Linh tông các ngươi.”

Tạ Khôi Cử như nhẹ nhàng thở ra, ôm quyền nói: “Đa tạ.”

Lúc này, tiểu cô nương bím tóc sừng dê kia đột nhiên đi tới, bàn tay nhỏ cầm một trái táo xanh, giơ lên cao cao ở trước người Tô Dịch, giọng thanh thúy nói: “Đại ca ca, cho ngươi.”

Tô Dịch ngẩn ra, nói: “Vì sao cho ta?”

Tiểu cô nương bím tóc sừng dê giọng thanh thúy nói: “Ta tối hôm qua nhớ tới lời đại ca ca nói, có thể cảm giác được, đại ca ca là đang quan tâm ta, ta tự nhiên phải báo đáp đại ca ca.”

Tô Dịch nghẹn lời.

Hắn nhìn nhìn quả táo xanh trong tay tiểu cô nương, bình thường có thể thấy được, nhưng lau lại rất sạch sẽ, vỏ mỏng nhiều thịt.

“Nha đầu, quả táo xanh này là thứ trẻ con mới ăn.”

Tạ Khôi Cử ho khan nói: “Mau thu lại đi.”

Tô Dịch lại đưa tay tiếp nhận, nhẹ nhàng nói: “Tâm ý mới là quý giá nhất, tâm ý này, ta nhận.”

Nói xong, hắn xoa đầu tiểu cô nương bím tóc sừng dê.

“Đại ca ca quả nhiên không giống với người khác, trước kia ta cho người khác táo xanh, đều không được ai thích.”

Tiểu cô nương bím tóc sừng dê cười rất vui vẻ, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Đó là bọn họ không biết cái gì gọi là tâm ý.”

Tô Dịch ôn hòa nói.

Đang nói, nơi xa một bóng hình xinh đẹp đi tới, váy đen, da thịt trắng hơn tuyết.

Chính là thiếu nữ váy đen kia tối hôm qua từng gặp.

Nàng trước nhìn nhìn bé gái bím tóc sừng dê kia, lại mang ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch, tươi tắn nói: “Công tử, ta cảm thấy giữa chúng ta phải tán gẫu một phen cẩn thận, miễn cho lại xảy ra hiểu lầm gì, làm không thoải mái.”

Tô Dịch không khỏi có chút bất ngờ, không ngờ nữ nhân này lại vẫn có gan còn dám xuất hiện ở trước mặt mình.

Nghĩ chút, hắn nói: “Lời nên nói, tối hôm qua ta đã nói, ngươi nếu không muốn chết, cứ tiếp tục.”

Lời nói lạnh nhạt, không chút khách khí.

Nụ cười trên khuôn mặt thiếu nữ váy đen không thấy nữa, một đôi mắt đẹp dâng lên ánh sáng lạnh lẽo.

Không khí lặng yên trở nên áp lực.

Thân thể Tạ Khôi Cử căng thẳng, lông tóc dựng cả lên.

Chỉ có đám trẻ con đang chơi đùa kia hoàn toàn không cảm thấy, tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên.

...

Trong một quán trà mở ở tầng đỉnh bảo thuyền.

Vị trí sát cửa sổ, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng trên đài ngắm cảnh nơi xa.

“Nữ tử đồ đen kia là ai?”

Nam tử gầy nhẹ nhàng nói.

Còn là sáng sớm, khách nhân trong quán trà cũng không nhiều.

Trừ nam tử gầy, người trung niên mặc chiến bào Đồ Dong, thiếu niên áo tím Diệp Bá Hằng ba người, chỉ có chủ quán trà, một gã sai vặt, cùng với rải rác ba vị khách.

“Nữ tử kia là ngày hôm qua lên thuyền, khí tức trên người tối nghĩa, hẳn là dùng bí bảo tiến hành che lấp, có bốn người đi cùng cô ta, nhưng từ sau khi đi lên bảo thuyền, bốn người đó liền luôn đứng ở trong phòng, chưa từng xuất hiện.”

Đồ Dong nhìn nhìn người khác trong quán trà, truyền âm cho nam tử gầy cùng Diệp Bá Hằng.

Mí mắt Diệp Bá Hằng giật giật, mặc không lên tiếng.

Nam tử gầy nhíu mày nói: “Thiếu niên áo bào xanh kia giống với chúng ta, là ở ba ngày trước lên thuyền, mà nữ tử đồ đen này là ở hôm nay lên thuyền, nhưng thoạt nhìn, bọn họ giống như rất sớm đã quen biết.”

Đồ Dong gật đầu nói: “Ta bây giờ đã dám khẳng định, trên thân một nam một nữ này đều có chỗ kỳ quái, thậm chí không bài trừ là cùng một bọn.”

Vẻ mặt Diệp Bá Hằng có chút khác thường, muốn nói lại thôi.

“Hy vọng không phải hướng về phía chúng ta.”

Nam tử gầy khẽ nói.

Lúc này, Diệp Bá Hằng nhịn không được nữa nói: “Phụ thân, chúng ta... Chúng ta vì sao cứ phải mang món bảo vật kia về thành Thiên Gia? Chúng ta một chi này chỉ là chi nhánh của Quỷ Xà tộc, sớm ở rất lâu trước kia đã tách ra với tộc nhân chủ mạch.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận