Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1728: Thuần Dương Hỏa Lư (2)

Khi tới gần, Thôi Cảnh Diễm cùng lão mù đều không khỏi giật mình.
Hồ dung nham kia phạm vi chừng nghìn trượng, trong hồ sóng lửa quay cuồng, nhấc lên hào quang ngọn lửa xanh biếc, giống như vô số quỷ hỏa đang nhảy múa.

Nhìn từ xa xa, đã làm người ta hết hồn.

Bởi vì khí tức dung nham kia tỏa ra, lại rét lạnh như thấu xương, làm thần hồn người ta cũng có cảm giác như rơi vào hố băng.

Tô Dịch dừng chân ở đó, nhẹ nhàng nói: “Dung nham trong hồ này, tên gọi ‘Bích Lân Địa Hỏa’, nhân vật dưới hoàng giả, một khi dính một chút, sẽ bị thiêu đốt tới mức thi cốt vô tồn, hóa thành tro bụi.”

Khi nói chuyện, Tô Dịch lấy ra hũ gốm chứa Tinh Văn Trùng, đang muốn hành động ——

Đột nhiên một đợt tiếng xé gió vang lên.

Chỉ thấy bầu trời đêm nơi xa, độn quang như mưa, rực rỡ loá mắt, ước chừng hơn hai mươi bóng người hướng về bên này nhanh chóng lướt đến.

Cầm đầu rõ ràng là thành chủ thành Dạ Ma Ngụy Uẩn.

Mà ở phía sau hắn, là Thiên Đồ Quỷ Tăng, Độc Tí lão ma, Bích Tiêu Thủy Quân, Bạch Diện đạo nhân một đám ma đầu tà đạo.

“Đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Ngụy Uẩn liếc một cái liền thấy đám người Tô Dịch, phát ra tiếng cười sang sảng.

Những ma đầu kia thì vẻ mặt khác nhau, có kẻ ánh mắt nghiền ngẫm, có kẻ ánh mắt lạnh lẽo, có kẻ thần thái lạnh nhạt.

Đều không giống nhau.

Tô Dịch liếc Ngụy Uẩn một cái, nói: “Ngươi hô to gọi nhỏ như vậy, dù có Tinh Văn Trùng, sợ cũng sẽ dọa Thuần Dương Hỏa Lư chạy mất.”

Nụ cười của Ngụy Uẩn đọng lại, có chút xấu hổ.

Lời của Tô Dịch cũng không sai, Thuần Dương Hỏa Lư cực kỳ thông linh, có được trí tuệ nhất định, cũng rất khó bắt, có chút gió thổi cỏ lay, sẽ biến mất không thấy.

“Đạo hữu nhắc nhở đúng, chẳng qua, nếu luận năng lực bắt Thuần Dương Hỏa Lư, Ngụy mỗ trái lại cũng tính là có một ít tâm đắc, tự nghĩ sẽ không tay không mà về.”

Ngụy Uẩn cười nói.

Tô Dịch ồ một tiếng, không để ý tới những người này nữa, dọc theo bờ hồ bước về phía xa.

Hắn cũng không muốn ở lúc bắt Thuần Dương Hỏa Lư, bị người khác quấy nhiễu.

Mắt thấy bóng dáng đoàn người bọn họ đi xa, Bích Tiêu Thủy Quân đột nhiên hạ giọng nói:

“Thành chủ đại nhân, ba người này mục đích rõ ràng giống với chúng ta, có thể coi là đối thủ cạnh tranh, không bằng... Chúng ta nhân cơ hội này, tiêu diệt hắn như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, lão quái vật ở đây ánh mắt lóe lên, đều có chút động tâm.

Ngụy Uẩn cười cười, nói: “Đạo huynh chớ nóng vội, theo ta thấy, bọn họ không chắc có thể bắt được Thuần Dương Hỏa Lư.”

Nói xong, hắn ngửa lòng bàn tay, trong tay có thêm một tấm lưới trắng như tuyết, sau đó lấy ra hơn mười con Tinh Văn Trùng, phân biệt trói buộc ở vị trí khác nhau của tấm lưới trắng như tuyết.

Làm xong những thứ này, ánh mắt Ngụy Uẩn đảo qua những lão quái vật kia, nói: “Trong thời gian kế tiếp, còn xin các vị thu liễm khí tức, đừng lên tiếng.”

Nói xong, hắn nâng tay ném đi.

Ào ~

Tấm lưới trắng như tuyết đón gió mở ra, chợt hóa thành phạm vi hơn mười trượng, nhẹ nhàng rơi vào trong Bích Diễm minh hồ nơi xa, chìm vào chỗ sâu trong dung nham xanh biếc biến mất không thấy.

Mà một sợi tơ nối liền với tấm lưới lớn thì nắm chặt ở trong tay Ngụy Uẩn.

Chỉ thấy hắn lại lấy ra một cái bình nhỏ màu tím, miệng bình nhẹ nhàng đổ về phía sợi tơ trong tay, một dòng máu tươi màu tím nhất thời dọc theo sợi tơ, lan tràn về phía chỗ tấm lưới trắng như tuyết biến mất ở trong Bích Diễm minh hồ.

Một phen động tác này, các lão quái vật kia nhìn mà ánh mắt lóe lên, đều không khỏi sinh ra chờ mong.

Trên đường tiến đến, Ngụy Uẩn đã từng nói cho bọn họ mưu tính cụ thể của lần hành động này.

Trong đó một vòng mấu chốt nhất, là ở trên việc có thể bắt giữ được Thuần Dương Hỏa Lư hay không!

Nếu không có vật này, hầu như không có hi vọng đi tranh đoạt một tạo hóa gần đây vừa mới ra đời.

Mà Ngụy thị nhất tộc, hiểu biết nhất đối với tập tính của Thuần Dương Hỏa Lư phân bố ở Bích Lân minh hồ kia, trong năm tháng trước kia, cũng từng nhiều lần bắt giữ linh vật bực này.

Điều này làm các lão quái vật này đều tràn ngập lòng tin đối với lần hành động này.

Thời gian trôi qua từng chút một, bóng đêm càng thêm thâm trầm, trăng máu trên trời màu đỏ tươi yêu dị.

Đột nhiên, mặt hồ nơi xa nổi lên một đạo bọt sóng dung nham dài nhỏ, như có một vật còn sống nhanh chóng tới lui trên mặt hồ.

Tinh thần những lão quái vật kia không khỏi rung lên.

Nhưng rất nhanh, bọn họ nhíu mày chặt hơn nữa, chỉ thấy một vật còn sống kia nhấc lên bọt sóng, lao thẳng về phía bờ hồ nơi xa.

Mà nơi đó, chính là chỗ đám người Tô Dịch đặt chân.

Ào ~

Chỉ thấy theo Tô Dịch nâng cổ tay, bọt sóng trong hồ bắn tung tóe, một con cá lớn ánh vàng rực rỡ giãy dụa bay ra khỏi mặt hồ, rơi vào bàn tay Tô Dịch.

Con cá này dài chỉ một thước, toàn thân như đúc từ tiên kim, phát sáng rực rỡ, một đôi mắt màu lửa đỏ như thiêu đốt, cả người lượn lờ dao động ngọn lửa thuần dương kinh người.

Chính là Thuần Dương Hỏa Lư!

Tô Dịch hài lòng gật gật đầu, không nói đến tác dụng khác, chỉ riêng chất thịt của cá này đã tươi ngon vô cùng, ẩn chứa dư dả linh khí cùng khí tức thuần dương, căn bản không cần nướng, cắt thành lát cá bỏ vào miệng, đã có thể làm người ta cảm nhận được một loại mùi thơm mát nồng đậm, có thể xưng một tuyệt phẩm trong thiên địa.

Đương nhiên, Tô Dịch lúc này cũng không nói tới ham muốn ăn uống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận