Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1843: Truyền kỳ năm đó nay lại tới (1)

Đạm Đài Dạ!
Một vị đầu sỏ Huyền U cảnh đến từ cổ tộc Đạm Đài thị!

“Lời ấy đại thiện, việc này không nên chậm trễ, tự nhiên phải tốc chiến tốc thắng.”

Một mỹ phụ tay xách lẵng hoa, búi tóc cao đằng đằng sát khí nói.

Phí Ngôn Chi!

Đồ cổ Huyền U cảnh của Ma Hống tộc.

Bọn họ lời lẽ cường thế, khí thế hùng hổ, ai cũng không chút nào che giấu sát ý.

Điều này làm tộc nhân Thôi gia tránh ở trong hộ tộc cấm trận, trong lòng đều lạnh toát.

Bốn vị Huyền U cảnh, dẫn theo một đám hoàng giả khác giá lâm, lực lượng bực này, mặc cho ai nhìn thấy có thể không hết hồn?

Càng không nói đến, ở trong thành này còn có tà linh không đếm xuể tàn sát bừa bãi!

Còn có Cửu U Minh Nha chưa từng hiển lộ tung tích!

Mà nhìn thấy một màn này, Tiết Họa Ninh nhẹ nhàng nói: “Các vị, thời điểm quyết định thắng bại đến rồi.”

Cùng lúc đó ——

Đỉnh chóp một tòa tửu lâu nơi xa, Tô Dịch cầm bầu rượu lên uống một ngụm, nói: “Phí Không Động, ngươi cũng thấy rồi, người Ma Hống tộc các ngươi cũng đến rồi. Ta có thể cho ngươi một cơ hội, bảo bọn họ rời khỏi ngay bây giờ, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không, ngươi phải đi tự tay giết bọn họ.”

Phí Không Động đột nhiên biến sắc, cung kính nói: “Vâng!”

Lão quái vật bị trấn áp ở dưới núi Thiên Đỉnh mấy vạn năm này, rốt cuộc không kiềm chế được, tung người mà đi.

Trước di chỉ Tài Quyết ti.

Ám Dạ Minh Thị áo bào đen đột nhiên quay đầu, con mắt nâu xám dâng lên hào quang khiếp người, nhìn về phía chỗ Thôi gia.

“Vì sao tối nay sẽ có nhiều hoàng giả như vậy xuất hiện?”

Ám Dạ Minh Thị hỏi.

Cửu U Minh Nha đứng ở trên vai hắn phát ra một tiếng cười cổ quái, nói: “Mấy ngày trước, ta từng làm một vụ giao dịch với các thế lực lớn kia.”

“Giao dịch rất đơn giản, đêm nay do chúng ta đến thao túng lực lượng tà linh công hãm thành Tử La.”

“Mà các thế lực lớn đó, thì đi đối phó Thôi gia. Do bọn họ kiềm chế lực lượng Thôi gia, cũng đủ tranh thủ cho chúng ta nhiều thời gian hơn đi thu hồi món bảo vật kia trong di chỉ Tài Quyết ti!”

Trong thanh âm của nó lộ ra một tia hương vị đắc ý.

“Những thế lực đó, từng nắm giữ Địa Ngục ti, Ác Quỷ ti, Súc Sinh ti, vốn nên cống hiến cho Tài Quyết ti, lại chưa từng nghĩ, hôm nay thế mà lại bằng lòng tiến hành giao dịch với ngươi, đi đối phó Thôi gia từng nắm giữ Tài Quyết ti... Thế đạo này, quả nhiên trở nên không giống với trước kia...”

Ám Dạ Minh Thị thanh âm trầm thấp, lộ ra một sự châm chọc nồng đậm.

Cửu U Minh Nha từ từ mở miệng: “Sớm ở thời tuyên cổ, âm tào địa phủ đã bị diệt, chờ chúng ta thu hồi món bảo vật đó, về sau chúng ta liền không cần ẩn nấp ở thành Uổng Tử nữa!”

Ầm ——!

Chỗ phủ đệ Thôi gia nơi cực xa truyền ra dao động kinh thiên động địa, thần quang dựng lên ngút trời, dao động cấm chế nhấc lên dòng lũ lực lượng như hủy diệt.

Ám Dạ Minh Thị và Cửu U Minh Nha đều ý thức được, các hoàng giả kia đã bắt đầu ra tay đối với Thôi gia!

“Chúng ta cũng nên nắm chặt thời gian rồi.”

Cửu U Minh Nha nói.

Ám Dạ Minh Thị lật lòng bàn tay, một đạo ấn màu máu xuất hiện, giương mắt nhìn về phía cửa chính đóng chặt kia của đại điện Tài Quyết ti, nói: “Nhiều nhất nửa khắc đồng hồ, nhất định có thể đánh vỡ cấm trận nơi đây!”

Ông!

Đạo ấn màu máu chảy xuôi ánh sáng màu đỏ tươi, bay lên ngang trời.

Mắt thấy Ám Dạ Minh Thị đang muốn ra tay, một tiếng kiếm ngân kỳ dị, đột nhiên vang lên ở trong thành Tử La.

Thân thể Ám Dạ Minh Thị cứng đờ.

Cửu U Minh Nha bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nghiệt Ma Quỷ Tăng, Tội Nghiệp Ma Đồng đi theo ở phía sau hai người đều run rẩy cả người.

Một chớp mắt này, bọn họ đều sinh ra một sự rung động nói không nên lời.

...

...

“Thì ra là bọn Ngôn Chi.”

Phí Không Động liếc một cái đã nhận ra những hoàng giả Ma Hống tộc kia xa xa đứng trên không trung.

Đặc biệt là Phí Ngôn Chi cầm đầu có tu vi Huyền U cảnh sơ kỳ kia, chính là cháu gái ruột của hắn!

“Bọn họ trái lại chưa quên ta, còn đau đáu muốn cứu ta từ trong lao ngục Tài Quyết ti ra...”

Tâm tình Phí Không Động sôi trào.

Sau đó, hắn liền âm thầm thở dài.

Hắn rõ hơn bất luận kẻ nào, tối nay bọn Phí Ngôn Chi cho dù liên hợp nhiều hoàng giả nữa, cũng nhất định không có phần thắng!

Bởi vì... Có người kia!

“Tô lão quái rõ ràng là tính bắt ba ba trong rọ, ta nếu là mạo muội nhắc nhở, chỉ sợ sẽ kinh động hoàng giả thế lực khác, nếu đánh rắn động cỏ, sợ là nhất định sẽ chọc giận Tô lão quái.”

Phí Không Động thầm nghĩ, “Nhất định phải nghĩ biện pháp, để bọn Ngôn Chi nhanh chóng từ thành Tử La rút lui, nếu không...”

Hắn vừa nghĩ tới đây.

Ầm!

Hoàng giả đến từ các thế lực lớn nơi xa đã ra tay, đều tự lấy ra bảo vật, thúc giục đạo pháp, lao về phía hộ tộc cấm trận của Thôi gia.

“Không ổn!”

Phí Không Động nhất thời biến sắc.

Sau đó, một tiếng kiếm ngân kỳ dị vang lên ở lúc này.

...

“Mấy người các ngươi, đi trấn thủ ở chỗ cửa đông thành, trong thời gian kế tiếp, nếu có người từ chỗ cửa đông thành đào tẩu, ta chỉ hỏi các ngươi.”

Trên lầu các, Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng.

“Vâng!”

Lão nhân khô gầy, Thiên Ky Yêu Hoàng, nam tử mặc nho bào đồng loạt nhận lệnh rời đi.

“Tô bá phụ, ta thì sao?”

Thôi Trường An nhịn không được hỏi.

“Chờ lúc kẻ địch tan tác, ngươi tới khống chế Kim Ô Diệt Ách trận, cùng với lực lượng hai bức tượng đá Hải Trãi, Bệ Ngạn ngoài thành.”

Tô Dịch nói xong, giao bàn cờ dịch trận cho Thôi Trường An.

Bạn cần đăng nhập để bình luận