Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1897: Ngọc tỷ tổ truyền (1)

Tô Dịch không lưu tình nữa.
Ở trong chiến đấu chém giết lúc trước, sớm khiến hắn thăm dò rõ chi tiết của thiếu nữ váy đen, nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn Đào Thiên Thu truyền nhân thứ bảy của Bì Ma một chút.

Mà phải biết, lúc trước ở ngoài thành Tử La, Tô Dịch từng lấy một đánh bốn, đánh bại bốn vị hoàng giả bao gồm Đào Thiên Thu ở trong!

Ba chớp mắt sau.

Cả người thiếu nữ váy đen xuất hiện mười ba vết kiếm máu chảy đầm đìa, nàng tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch.

Mười chớp mắt sau.

Thiếu nữ váy đen bị thương nặng, bị một kiếm đánh bay đi, đoản kích màu bạc rời tay bay ra, trong miệng hộc máu không ngừng, khí cơ toàn thân cũng có dấu hiệu hỗn loạn.

Mà Tô Dịch từ đầu đến cuối không tổn hao gì!

Cũng là lúc này, thiếu nữ váy đen như hoàn toàn ý thức được không ổn, ngay lập tức lựa chọn bỏ chạy.

Chúng sinh thế gian tuy hình dung “hoàng giả như thần”, nhưng dù sao không phải thần thật sự, tự nhiên không có khả năng sẽ ở dưới tình huống biết rõ chắc chắn thua chịu chết mà chiến.

Đáng tiếc, Tô Dịch căn bản không tính cho thiếu nữ váy đen cơ hội chạy thoát.

“Đốt!”

Theo trong miệng Tô Dịch phát ra đạo âm như sấm sét.

Trên người thiếu nữ váy đen đang bỏ chạy, từng miệng vết thương bởi kiếm máu chảy đầm đìa kia, đột nhiên có các luồng kiếm khí hiện ra, đan xen ngang dọc ở trên thân thể của nàng.

Phốc phốc phốc!

Trong nháy mắt, trên người thiếu nữ váy đen có mưa máu dày đặc bay tung tóe, trong mồm phát ra tiếng thét chói tai thống khổ, bóng người lảo đảo một cái.

Còn chưa chờ nàng đứng vững, cái cổ thon dài trắng trẻo kia đã bị Tô Dịch nắm lấy.

Như xách lên một món chiến lợi phẩm quý giá đủ để chấn động thiên hạ.

Giờ khắc này, thiếu niên đứng trên không trung, áo xanh lỗi lạc, như thần như tiên!

Trong trời đất, một mảng cảnh tượng tàn phá như phế thổ.

Hãy còn có khói bụi như hủy diệt tràn ngập ở trên đất khô cằn.

Về phần chiếc Vân Lâu bảo thuyền kia, sớm ở trước khi chiến đấu bắt đầu, đã chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn bắn tung tóe.

Trên không, thiếu niên đứng lơ lửng, một tay xách một vị nữ hoàng!

Diệp Thiên Cừ cùng Đồ Dong nơi xa rung động thất thần.

Trận chiến đấu này có thể nói từ xưa đến nay chưa từng có, chỉ ở trong chốc lát đã kết thúc.

Mà một vị hoàng giả đến từ Huyết Trĩ yêu tộc, lại bị một thiếu niên Linh Luân cảnh bắt sống! !

Hình ảnh như vậy, phóng mắt khắp thiên hạ, ai có thể không lâm vào chấn động?

“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?”

Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ váy đen trắng bệch.

Thân là hoàng giả, trước đây cao cao tại thượng, nhận người ta tôn sùng cúng bái, nhưng nàng hôm nay, lại như con gà con bị người ta nắm cổ, vô lực giãy dụa.

Tình cảnh như vậy, khiến thiếu nữ váy đen vẻ mặt suy sụp, trong lòng ngoài kinh hoảng tuyệt vọng, cũng có một loại cảm giác xấu hổ khôn kể.

“Ta là ai không quan trọng, nhưng ngươi phải nhớ, từ nay về sau, ngươi chỉ là một tù binh sống chết không do mình.”

Tô Dịch thu hồi Huyền Đô kiếm, ánh mắt nhìn phía Diệp Thiên Cừ, Đồ Dong nơi xa, nói: “Đi theo ta, ta có việc muốn hỏi các ngươi.”

Diệp Thiên Cừ và Đồ Dong như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn nhau một cái, đều không dám không theo.

...

Ngoài ba trăm dặm, có một mảng sơn thủy thanh tú.

Cạnh một hồ nước xanh biếc ở giữa núi, cỏ lau lay động ở trong gió, nơi xa có đàn chim quay quanh bay lượn, tiếng gió, tiếng chim hót, tiếng cỏ lau rung động xào xạc, tiếng hồ nước dao động đan vào cùng một chỗ, xa xăm trống trải, hiển lộ hết thú vui nơi hoang dã.

Tô Dịch ngồi ở trên ghế mây bên bờ hồ, thoải mái nheo mắt, phơi nắng, ngẫu nhiên sẽ uống một ngụm rượu.

Ở trên mặt đất bên cạnh hắn, thiếu nữ váy đen cuộn mình ở đó, trầm mặc không nói, nàng tóc tai bù xù, máu tươi nhuộm trên người, thể hiện hết sự chật vật.

Diệp Thiên Cừ cùng Đồ Dong đều đứng ở một bên, thần thái cử chỉ đều lộ ra một sự kính sợ.

Mà ở trên mặt đất bên cạnh Diệp Thiên Cừ, Diệp Bá Hằng hãy còn hôn mê bất tỉnh.

“Quỷ Xà tộc hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”

Tô Dịch hỏi.

Diệp Thiên Cừ chần chờ một phen, lúc này mới thấp giọng mở miệng, từ từ kể ra.

Ngọn nguồn sự việc, tương tự với tin tức Tô Dịch ở trên Vân Lâu bảo thuyền nghe được.

Đêm tết Vạn Đăng, ở cấm địa đại hung “U Đô” trong thành Uổng Tử xảy ra biến cố kịch liệt, đường âm dương đi thông U Đô gặp phá hỏng nghiêm trọng.

Mà Vũ Lạc Linh Hoàng Diệp Dư mấy trăm năm trước đã tiến vào U Đô xông pha, thì bất hạnh bị nhốt trong đó.

Ai cũng không biết, Diệp Dư còn có thể từ trong U Đô thoát vây hay không.

Mà ở trước kia, Quỷ Xà tộc vẫn luôn do Diệp Dư tọa trấn, nắm giữ quyền lớn của tông tộc.

Rắn mất đầu, tất sinh họa loạn.

Chuyện này, thành nguồn cơn tai họa Quỷ Xà tộc nội loạn.

Làm một trong chín đại vương tộc của U Minh giới, Quỷ Xà tộc chia ra chủ mạch cùng ba chi mạch, toàn bộ tộc nhân cộng lại, chừng hơn vạn người.

Trước đó không lâu, một vị trưởng lão đến từ chi mạch Quỷ Xà tộc dẫn đầu đề xuất, muốn đề cử tộc trưởng mới.

Một hòn đá kích động lên ngàn tầng sóng.

Đề nghị này, lập tức được đại bộ phận nhân vật thế hệ trước của Quỷ Xà tộc tán thành.

Nhưng tộc nhân Diệp gia chủ mạch, thì đều tỏ vẻ phản đối.

Quỷ Xà tộc nội loạn, liền bởi vậy sinh ra.

Cuối cùng, Quỷ Xà tộc thái thượng tam trưởng lão “Diệp Đông Hà” đề nghị, cử hành một lần hội nghị tông tộc, do một đám đại nhân vật thế hệ trước của chủ mạch cùng ba chi mạch tông tộc cùng nhau bàn bạc việc này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận