Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1517: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi (1)

Tô Dịch lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
Lúc trước ở Đại Tần trên đại hội Vân Đài, bên cạnh thánh tử Khánh Nguyên của Minh Linh thần giáo, có một thiếu nữ váy vàng tên là Nhược Hoan làm bạn.

Cũng là ở lúc đó, Tô Dịch liếc một cái nhận ra, Nhược Hoan là hậu duệ Tử Nguyệt hồ tộc, nắm giữ thiên phú “Mị Hương Thực Cốt”.

Chẳng qua, thiếu nữ này cực kỳ tỉnh táo, sau khi phát hiện không ổn, liền ngay lập tức bứt ra, bỏ trốn mất dạng.

Tô Dịch còn nhớ, lúc Nhược Hoan đào tẩu, còn từng tuyên bố lần sau gặp lại, nhất định phải tranh cao thấp cùng mình ở trên đại đạo.

Mà bây giờ, hắn lúc này mới ý thức được, thiếu nữ váy vàng Nhược Hoan kia, thế mà đồng tộc với mẫu thân của Hạ Thanh Nguyên!

Thế này thú vị rồi.

Nhược Hoan vì sao sẽ xuất hiện ở cảnh nội Đại Tần?

Chẳng lẽ, là hướng về phía mình?

Tô Dịch đang muốn hỏi tiếp.

Một tiếng than thở vang lên ở ngoài đình viện:

“Đạo hữu, người này xuất hiện, đều bởi ta dựng lên, nếu là có thể, có thể do ta đến xử trí hay không?”

Theo thanh âm, Hạ hoàng áo bào vải đẩy cửa mà vào, đi vào đình viện, tới bên cạnh Tô Dịch, chắp tay chào.

Tô Dịch ngồi ở ghế mây không nhúc nhích, thuận miệng nói: “Đúng vậy, đây là việc nhà của ngươi, do ngươi tới giải quyết là thỏa đáng nhất.”

“Đa tạ đạo hữu thành toàn.”

Hạ hoàng như trút được gánh nặng.

Lấy tính tình của Tô Dịch, nếu muốn giết Bồ Hoài, hắn cũng không cách nào ngăn trở.

Nhưng may mắn, Tô Dịch vẫn chưa làm như vậy.

Lúc này, Bồ Hoài vốn quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng cả người giật mình một cái, chợt tỉnh táo lại.

Hắn đứng bật dậy, khi ánh mắt lại nhìn về phía Tô Dịch ngồi ở ghế mây, vẻ mặt đã tràn ngập kinh hãi cùng hoảng sợ.

“Trở về nói cho Bồ Tố Dung, chớ làm hoạt động không lên được mặt bàn bực này nữa, có chuyện gì, hướng về phía một mình ta là được.”

Vẻ mặt Hạ hoàng lạnh như băng.

Vẻ mặt Bồ Hoài biến ảo không ngừng một phen, không nói một lời, xoay người mà đi.

Lúc này, hoàng hôn thâm trầm, bóng đêm sắp tới.

Nhìn theo bóng người Bồ Hoài biến mất, Hạ hoàng lúc này mới cười khổ một tiếng, nói: “Đạo hữu chớ trách, ngay cả ta cũng không ngờ, thủ hạ của Bồ Tố Dung sẽ đui mù như vậy.”

Ánh mắt Tô Dịch đánh giá cao thấp Hạ hoàng một phen, nói: “Nhìn ra được, ngươi gần đây sống không quá ổn.”

So sánh với mấy tháng trước, trên mặt Hạ hoàng có một chút ủ dột không thể che giấu, không ung dung tự nhiên giống như trước đây nữa.

Một câu, khiến trong lòng Hạ hoàng sinh ra rất nhiều cảm xúc, không khỏi khẽ thở dài:

“Ngoài có địch mạnh dòm ngó, trong có mạch nước ngầm dâng trào, mà nay ngay cả Bồ Tố Dung cũng tìm đến, muốn cướp đi Thanh Nguyên từ bên cạnh ta. Không dối đạo hữu, ta tu hành đến nay, vẫn là lần đầu bị làm khó như thế, nói là kiến bò trên chảo nóng cũng không đủ.”

Trong thanh âm tràn đầy tiêu điều cùng bất đắc dĩ.

Ở trước kia, hắn là Hạ hoàng quân lâm thiên hạ, ngồi ôm tứ hải, không ai dám bất kính.

Nhưng theo thiên địa kịch liệt biến hóa, linh khí sống lại, bố cục thiên hạ ở trong mấy tháng ngắn ngủn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tới bây giờ, trong ngoài hoàng thất Đại Hạ, nghiễm nhiên là một cảnh tượng loạn trong giặc ngoài, bấp bênh.

Cái này cũng mang tới cho Hạ hoàng áp lực chưa từng có!

Tô Dịch nói: “Vậy ngươi có tính toán gì không?”

Ánh mắt Hạ hoàng trở nên bình tĩnh, nói ra chủ ý sớm nghĩ sẵn:

“Trước mắt, hy vọng duy nhất của ta, đó là mượn tay đạo hữu, mau chóng chữa trị Cửu Đỉnh Trấn Giới Trận, như thế, liền có thể uy hiếp kẻ thù bên ngoài, làm bọn hắn không dám dễ dàng đến xâm phạm.”

“Chỉ cần chống đỡ tới khi một hồi đại thế rực rỡ kia tiến đến, lấy nội tình Hạ thị nhất tộc ta, có lẽ không thể chúa tể thiên hạ nữa, nhưng cũng đủ để hùng cứ một phương, sừng sững trường tồn.”

Nghe xong, Tô Dịch lại lắc đầu một phen, nói: “Ta không ngờ, ngươi sẽ gửi gắm hy vọng ở trên một tòa đại trận.”

Giọng điệu Hạ hoàng có chút bất đắc dĩ, nói: “Ta tự nhiên biết, cái này không phải kế lâu dài, nhưng đối mặt thế cục hôm nay, cũng chỉ có coi Cửu Đỉnh Trấn Giới Trận là chỗ dựa, mới có nắm chắc hóa giải nguy cơ hoàng thất Đại Hạ ta đối mặt.”

Tô Dịch nhìn ra được, Hạ hoàng là thật bị buộc không có biện pháp, mới có thể mang một tòa đại trận xem là cọng cỏ cứu mạng.

Nghĩ nghĩ, Tô Dịch nói: “Ta từng đáp ứng giúp ngươi tu sửa trận này, tự nhiên sẽ không nuốt lời, chẳng qua, ngươi hẳn là cũng rõ, trận này chính là đại trận Hoàng cấp, dù lấy lực lượng của ta, cũng không cách nào khôi phục uy năng trận này đến lúc đỉnh phong.”

Mát Hạ hoàng sáng ngời, nói: “Chỉ cần có thể uy hiếp những kẻ thù bên ngoài kia, là đủ rồi!”

Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Cái này lại dễ xử lý.”

Hạ hoàng hít sâu một hơi, khom mình hành lễ nói: “Hạ Vân Tĩnh đại biểu Hạ thị nhất tộc, cảm tạ đạo hữu trước!”

Tô Dịch xua tay nói: “Việc nhỏ mà thôi, không cần khách khí như vậy. Dù không dựa vào trận này, ở lúc ngươi gặp phiền toái, ta cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.”

Nói đến đây, hắn cười cười, nói: “Huống chi, chỉ vẻn vẹn vài cái thế lực cổ xưa mà thôi, chỉ cần ta ở thành Cửu Đỉnh này, bọn họ liền không nhấc lên nổi sóng gió.”

Lời nói tùy ý, như đang thảo luận một việc nhỏ bình thường.

Hạ hoàng giật mình, vẻn vẹn mấy thế lực cổ xưa?

Nếu các thế lực cổ xưa đó thực sự không chịu nổi như vậy, trái lại đã ổn rồi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận