Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1549: Thỉnh tội (1)

Lão giống như nhìn thấy một mảng lớn vô lượng tịnh thổ, có Phật Đà ngồi cao trên đài sen, khai đàn thụ nghiệp, có sa di tăng chúng ngồi xếp bằng, nghe diệu âm, có thiên long quay quanh, loan điểu bay lượn, có bông hoa đại đạo lấp lánh từ trên trời bay xuống, trên mặt đất ngưng kết ra những đóa hoa sen vàng...
Nhưng chỉ trong tích tắc, cảnh tượng tựa như phật quốc tịnh thổ này, chợt hóa thành bộ dạng luyện ngục, Phật Đà ngồi cao trên đài sen, hóa thành ma tôn chân đạp dòng sông máu, tăng chúng ngồi xếp bằng hóa thành ác quỷ tu la.

Tất cả cảnh tượng, đều như sa đọa trong địa ngục.

Trừng Vân rùng mình, tâm thần xuất hiện vết nứt, thầm kêu không ổn.

Nhưng đã muộn một bước.

Một đòn này của Tô Dịch, đã bao trùm tới.

Răng rắc!

Ở dưới bánh xe ánh sáng tựa như đài sen kia trấn áp, Trấn Ma Xích nứt vỡ từng tấc một.

Bóng người khô gầy đó của Trừng Vân, bị bánh xe ánh sáng cứng rắn đập cho chia năm xẻ bảy, máu bắn tung tóe.

Khi thần hồn lão thoát xác ra, không khỏi giật mình hỏi: “Đây là đại đạo cỡ nào?”

“Thiền đạo Khấu Vấn Bản Tâm.”

Tô Dịch thuận miệng nói.

“Hay cho một cái Khấu Vấn Bản Tâm, nhất niệm tịnh thổ pháp hoa sinh, nhất niệm địa ngục nghiệp chướng khởi... Khấu vấn là thiền tâm, trừ lại là nghiệp chướng của ta...”

Trừng Vân bộ dạng sụp mí mắt, hai tay chắp lại, bùi ngùi thở dài, thần hồn của lão lặng yên hóa thành tro bụi.

Đến lúc này, năm vị tồn tại Linh Luân cảnh đến từ thế lực cổ xưa khác nhau, tất cả đền tội!

Mà các cường giả thế lực cổ xưa lúc trước chạy trốn, cũng sớm bị Tô Dịch giết bảy tám phần, chỉ còn lại có ít ỏi hơn mười người may mắn nhặt về một mạng, chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lúc này, ở trước thành Cửu Đỉnh rộng lớn nguy nga kia, chỉ còn một mình Tô Dịch đứng ở giữa mây trời, một tay cầm kiếm, một tay để sau lưng, một bộ áo dài màu xanh bay phất phới trong gió trời.

Dáng người tuấn bạt như kiếm kia đứng ở bầu trời, tựa như bất hủ tiên nhân, quan sát nhân gian!

Thấy một màn như vậy, mọi người lâm vào thất thanh, ngây ra như tượng.

Đám đông địch đều ngã xuống, chỉ ta bất diệt!

...

Ngày mười tháng ba, ma tộc Hoàn thị, Phần Dương giáo, Thiên Cơ đạo môn, Vân Ẩn kiếm sơn, Tịnh Không thiền tự năm đại thế lực đầu sỏ cổ xưa, bị một mình Tô Dịch cản ngoài thành Cửu Đỉnh.

Một trận đại chiến, Văn Như Phong, Tuyết Mạc Ngưng, Hoàn Thiên Hư, Niếp Uyển Chi, Trừng Vân năm vị đại tu sĩ Linh Luân cảnh, tất cả đền tội.

Còn lại một trăm năm mươi vị linh đạo tu sĩ thương vong thê thảm nặng nề, xác chết khắp nơi.

Cuối cùng chỉ hơn mười người hoảng sợ bỏ chạy.

Tô Dịch một người một kiếm, như tiên nhân gác cổng trời, đánh bại hết kẻ địch, từ đầu đến cuối, không thể lay động!



Vốn là mùa xuân tháng ba, ánh mặt trời rạng rỡ.

Nhưng trước thành Cửu Đỉnh, núi sông tan vỡ, vết thương tràn ngập, hài cốt máu thịt tràn ngập, trong không khí tràn ngập máu tanh vẫn nồng đậm không tan đi.

Còn có mảnh vỡ bảo vật bị hủy, rơi rải rác ở trên mặt đất, ở dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tô Dịch đứng trên không trung, nhìn quanh, nói: “Còn có ai muốn thử một lần hay không?”

Thanh âm lạnh nhạt rành mạch vang vọng toàn trường.

Tất cả im lặng, không nhúc nhích.

Tô Dịch thấy vậy, lười lãng phí thời gian nữa, xoay người nhẹ nhàng mà đi.

Trận đại chiến này, làm thể lực của hắn cũng tiêu hao thật lớn, khi trầm tĩnh lại, từng đợt cảm giác mỏi mệt trào lên toàn thân.

“Nhân vật Linh Luân cảnh lần này gặp, chung quy quá mức không chịu nổi, chờ về sau các nhân vật cực chói mắt kia trên đời này bước vào Linh Luân cảnh, có lẽ mới có thể tìm được một ít nhân vật có thể quyết đấu.”

Tô Dịch suy nghĩ, lập tức lao về phía Thanh Vân tiểu viện.

Trước mắt, hắn chỉ muốn tắm rửa một phen, hâm nóng một bầu rượu, nằm ở ghế mây nghỉ ngơi một phen thoải mái.

Về phần chuyện khác, không muốn để ý tới nữa.

Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người Tô Dịch biến mất.

Mọi người ở đây lúc này mới như lấy lại tinh thần, không khí vốn áp lực tĩnh mịch nhất thời bị đánh vỡ, tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi, như nổ tung nồi.

“Ai có thể ngờ được, cường giả năm đại đầu sỏ cổ xưa khí thế hùng hổ mà đến, đều chưa thể bước vào thành Cửu Đỉnh nửa bước, đã... toàn quân bị diệt...”

Có người mất hồn mất vía.

“Cùng là Hóa Linh cảnh, nhưng Chu Chí yêu nghiệt xuất chúng hạng hai bảng Quần Tinh bực này, hoàn toàn không thể đánh đồng với Tô đại nhân! Theo ta thấy, ‘Thẩm Tùy Vân’ xếp thứ nhất bảng Quần Tinh của Thanh Vân lâu, sợ cũng không có khả năng là đối thủ của Tô đại nhân!”

“Đây là điều tất nhiên, không thấy năm vị tồn tại Linh Luân cảnh liên thủ, đều bị Tô đại nhân một người một kiếm, giết không còn một mảnh?”

... Nơi đây oanh động, khi lại nói về trận chiến vừa rồi, mọi người đều cảm xúc phập phồng.

Mà đánh giá đối với Tô Dịch, đều lộ ra kính sợ, ca ngợi cùng sùng mộ.

“Vốn, hôm nay hoàng thất Đại Hạ nếu thua, thiên hạ Đại Hạ này sẽ lấy các đầu sỏ cổ xưa kia đứng đầu, nhưng bây giờ, một mình Tô Dịch, đã ngăn cơn sóng dữ!”

Có nhân vật thế hệ trước lẩm bẩm, “Có thể đoán được, trận chiến hôm nay, đủ để thay đổi bố cục thiên hạ, khiến các đầu sỏ cổ xưa không dám dễ dàng xâm phạm nữa!”

“Trước kia, người đời đều cho rằng hoàng thất Đại Hạ đang che chở Tô đại nhân, nhưng bây giờ, ta mới ý thức được, Tô đại nhân mới là trụ cột của hoàng thất Đại Hạ...”

Có người cảm thán.

“Các ngươi nói, Tô đại nhân rốt cuộc cường đại đến cỡ nào?”

“Không rõ, nhưng phóng mắt khắp thiên hạ, sợ là đã tìm không ra bao nhiêu nhân vật có thể so sánh với Tô đại nhân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận