Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 298: Hồng nhan họa thủy (2)

“Ta biết.”
Phong Hiểu Phong gật đầu, “Tô sư huynh ngươi yên tâm, về sau phàm là ngươi có nhu cầu, cái mạng này của ta đều có thể giao cho ngươi.”

Tô Dịch bật cười: “Ta cần mạng ngươi làm cái gì, ngươi cùng Hiểu Nhiên khỏe mạnh, chính là báo đáp tốt nhất đối với ta.”

Phong Hiểu Phong cũng cười, nói: “Tô sư huynh, ngươi tính khi nào rời khỏi quận thành Vân Hà, lại tính đi đâu?”

“Có lẽ sẽ tìm nơi hung hiểm rèn luyện một phen, cũng có lẽ sẽ đi Thiên Nguyên học cung một chuyến.”

Tô Dịch lười biếng nói.

Tu vi của hắn gặp một cái bình cảnh nhỏ, chậm chạp không thể thật sự thực hiện mục tiêu “chư linh thành linh”.

Chỉ dựa vào khắc khổ tu luyện đã không được, phải tìm một “cơ hội” .

Mà phương thức dễ dàng nhất tìm được cơ hội đột phá khi tu luyện, không thể nghi ngờ chính là ở trong sinh tử tiến hành vật lộn.

Dựa vào loại kích thích cực hạn nguy hiểm kia trong chiến đấu, thực hiện thể hội “kinh tâm động phách”, do đó kích phát bản thân phóng thích tiềm năng.

Có được lịch duyệt tu hành kiếp trước, khiến Tô Dịch rất rõ, mình từ khi thức tỉnh ký ức kiếp trước tới nay, con đường tu hành đã quá thuận lợi.

Không phải hắn quá mạnh, mà là đối thủ cả quãng đường này gặp được thật sự... Quá yếu chút.

Thiếu đối thủ thật sự, liền tương đương thiếu mài giũa cùng rèn luyện thật sự.

“Không tán gẫu những thứ này, uống rượu.”

Tô Dịch giơ chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Ngay lúc này, một tràng tiếng gõ cửa từ ngoài đình viện truyền đến.

“Tô công tử, thiếp thân Trà Cẩm đến bái phỏng.”

Một giọng nói nhu nhuận uyển chuyển ở trong bóng đêm truyền đến, giống như nước suối róc rách, làm tâm thần người ta cũng thoải mái một phen.

“Trà Cẩm? Chính là nghệ tu giống họa thủy hại nước hại dân kia?”

Mắt Hoàng Càn Tuấn tỏa sáng, thốt ra, lập tức nghĩ ra người tới là ai.

Nghề nào cũng có chuyên gia, làm kẻ ăn chơi trác táng từng lưu lạc thanh lâu thuyền hoa nhiều năm, ký ức của Hoàng đại thiếu đối với mỹ nữ, có thể nói là đã gặp qua là không quên được.

“Thiếp thân không phải họa thủy, cũng chưa từng hại nước hại dân.”

Ngoài đình viện truyền đến một chuỗi tiếng cười khẽ mềm mại.

“Đi mở cửa.”

Tô Dịch nằm ở ghế mây phân phó, hoàn toàn đã quên hôm nay lúc ở ngoài Ẩm Tuyết sơn trang, từng đáp ứng Văn Linh Tuyết sẽ không mở cửa cho Trà Cẩm...

Hoàng Càn Tuấn lon ton đi, mở cửa chính, trước mắt lại sáng ngời.

Chỉ thấy Trà Cẩm thế mà lại đổi thành một bộ nam trang màu trăng sáng, môi hồng răng trắng, lông mày thanh tú mắt sáng như sao, trong ánh mắt trời sinh một hương vị phong lưu xinh đẹp.

Mái tóc kia cũng tùy tay búi thành búi tóc, lộ ra cái cổ ngỗng trắng trẻo thon dài, dù ở dưới bóng tối, cũng toả ra sự mỹ lệ động lòng người.

“Thật đúng là yêu nghiệt.”

Hoàng Càn Tuấn âm thầm lẩm bẩm một tiếng, liền cười nói, “Trà Cẩm cô nương đêm khuya tới chơi là muốn làm gì?”

Hắn chú ý tới, ở phía sau Trà Cẩm còn dẫn theo một trung niên đồ đen.

Trung niên dáng vẻ dáng vẻ hào sảng, râu tóc xõa ra, đôi tay ôm một cây trường kiếm có vỏ, ánh mắt mơ hồ, như có tâm sự, cũng như không tập trung.

Nhưng nhìn thấy trung niên ôm kiếm trước ngực này, con ngươi Hoàng Càn Tuấn lại co rụt lại, trong lòng dâng lên cơn lạnh nói không nên lời.

Tông sư!

Đây tất nhiên là một vị tông sư!

“Thiếp thân cùng Tô công tử đã hẹn đêm nay gặp nhau.”

Trà Cẩm mím môi mỉm cười, nói xong bước về phía trước.

Hoàng Càn Tuấn chỉ có thể tránh ra.

Trung niên ôm kiếm nhắm mắt theo đuôi, đi theo phía sau Trà Cẩm.

Nhìn kỹ, khoảng cách hắn mỗi lần cất bước, đều không khác nhau chút nào, chuẩn xác như dùng thước ra.

Tô Dịch chỉ liếc trung niên ôm kiếm kia một cái, liền thu hồi ánh mắt, thuận miệng nói: “Phong sư đệ, ngươi mang Hiểu Nhiên về phòng.”

Phong Hiểu Phong đứng dậy dẫn theo Phong Hiểu Nhiên rời đi.

Trà Cẩm thì rất tự nhiên tới trước đình nghỉ mát, hơi nhún chân chào, vẻ mặt dịu dàng nói: “Thiếp thân ra mắt công tử.”

“Ngồi.”

Tô Dịch nằm ở ghế mây không nhúc nhích.

Tư thái tản mạn vô lễ này, khiến trung niên ôm kiếm kia hơi ngẩn ra.

Nhưng, hắn chưa nói gì, bản thân đứng ở trước cột đá một bên của đình nghỉ mát, im lặng không lên tiếng.

Hoàng Càn Tuấn rót hai chén trà xanh đi tới, cười mở miệng: “Mời Trà Cẩm tiểu thư dùng trà.”

Mắt thấy hắn muốn đưa một chén trà khác cho trung niên ôm kiếm kia, Trà Cẩm chặn lại nói: “Không cần công tử phiền toái, Tượng thúc sẽ không uống.”

Hoàng Càn Tuấn ồ một tiếng, mượn cơ hội hỏi: “Vị Tượng thúc này là bảo tiêu của Trà Cẩm tiểu thư?”

Đây là đang giúp Tô Dịch thăm dò chi tiết trung niên ôm kiếm kia.

Trà Cẩm cười nói: “Coi như thế.”

“Được rồi, không có chuyện của ngươi nữa.”

Tô Dịch phất phất tay, Hoàng Càn Tuấn biết điều xoay người rời đi.

Sau đó, Tô Dịch không hé răng, nằm ở ghế mây thích ý nheo mắt, nhìn cái mâm băng sáng tỏ trên trời đêm, dáng vẻ nhàn nhã.

Trà Cẩm cười cười, chủ động mở miệng: “Tô công tử không tò mò thiếp thân lần này đến muốn tán gẫu cái gì?”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Nếu là phong hoa tuyết nguyệt, uống rượu mua vui, tự nhiên tốt nhất.”

Trà Cẩm hơi trầm mặc, vén mái tóc đen bên tai, hơi cúi xuống thân thể mềm mại, vươn ra một đôi bàn tay trắng nõn lấp lánh, tự mình rót cho Tô Dịch một chén rượu.

Một mùi thơm cơ thể mát lạnh thấm vào ruột gan xen lẫn ở trong hương rượu, quanh quẩn lan tỏa ở chóp mũi Tô Dịch.

Người đẹp tự mình cúi người châm rượu, gần trong gang tấc, hơi thở như lan, cảnh trí đó, nếu đổi là Hoàng đại thiếu ở đây, sợ là sớm đã ý loạn tình mê không khống chế được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận