Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1021: Đại địch đột kích (2)

“Đoạn Trường Sinh! ? Thì ra đại nhân vật thần bí kia ở trên đại hội thử kiếm, liên tục đánh bại ba vị đại tu sĩ linh đạo, đó là tiền bối ngài?”
Chương Uẩn Thao hít khí lạnh, chấn động không thôi.

Ba trăm năm trước, một hồi “đại hội thử kiếm”, khiến cái tên Đoạn Trường Sinh chấn động thiên hạ.

Tu sĩ Đại Hạ đều là từ khi đó biết, trong đại tu sĩ Hóa Linh cảnh trên thế gian, còn có Đoạn Trường Sinh một vị mãnh nhân như vậy.

Nhưng liên quan lai lịch Đoạn Trường Sinh, đến nay không người nào biết.

Chương Uẩn Thao không ngờ, Đoạn Trường Sinh lại sẽ là Ứng Khuyết trước mắt!

“Ha ha, đều là chuyện trước kia, không đáng giá để ý.”

Ứng Khuyết cười lắc đầu.

Tâm thần Chương Uẩn Thao phức tạp.

Lão làm sao không rõ, Ứng Khuyết nói nhiều như vậy, đơn giản chính là đang cảnh báo mình, quản cho tốt miệng mình, chớ mang việc hôm nay tuyên dương ra ngoài?

Chương Uẩn Thao thầm nghĩ, “Mặc kệ như thế nào, cho dù không đề cập tới việc hôm nay, ta cũng phải toàn lực ngăn cản tông môn hướng Tô Dịch trả thù.”

Nghĩ đến đây, lão đã có chút không đủ tự tin.

Ở Vân Thiên thần cung, lão chỉ là ngoại môn trưởng lão, địa vị tuy cao, nhưng so với các đại nhân vật thật sự kia của tông môn, nói chuyện hoàn toàn không đủ phân lượng.

Dưới tình huống bực này, tông môn sẽ nghe theo mình khuyên ngăn sao?

Chương Uẩn Thao lòng rối như tơ vò.

“Ngươi đang tán gẫu cái gì với hắn?”

Tô Dịch truyền âm, ánh mắt nhìn về phía Ứng Khuyết, hắn sớm phát hiện vẻ mặt Chương Uẩn Thao có chút không thích hợp.

Ứng Khuyết lộ ra vẻ mặt cung kính, nói: “Hồi bẩm Tô tiên sinh, ta chỉ là nhắc nhở Chương đạo hữu, chớ tuyên dương ra ngoài chuyện hôm nay, lo lắng nếu để Vân Thiên thần cung biết, sẽ mang đến phiền toái cho tiên sinh.”

Tô Dịch nhíu mày, nói: “Ngươi cũng có lòng.”

Ứng Khuyết càng thêm khiêm cung nói: “Đây là điều Ứng mỗ phải làm.”

Khi nói chuyện với nhau, đoàn người đã rời khỏi cung điện trong lòng đất này, lao về phía trên Nộ Long giang.

...

Bóng đêm thâm trầm, đã tiếp cận bình minh.

Bên Đoạn Long Nhai, trên bảo thuyền.

“Tiểu cô nương chớ sợ, ngươi chính là truyền nhân Vân Thiên thần cung, Lệ Diệu Hồng ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Trong một tòa cung điện, Lệ Diệu Hồng tùy ý ngồi ở ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn mặc một bộ phong hỏa đạo bào, bóng người ngang tàng cao lớn, râu tóc như mực, da thịt trắng nõn như ngọc, mặt mày có ba phần tương tự với muội muội hắn Diệu Hoa phu nhân.

Khí tức toàn thân hắn tuy thu liễm, nhưng khí tức thuộc về Hóa Linh cảnh kia, vẫn như cũ khiến Nhâm U U hết hồn một phen.

“Tiền bối, điều ta biết, đều đã nói cho ngài, về phần bọn Tô Dịch đi đâu, ta... Ta thật sự không rõ.”

Nhâm U U nơm nớp lo sợ mở miệng.

Ngay tại vừa rồi, Lệ Diệu Hồng như quỷ mỵ, đột nhiên xuất hiện ở phòng của nàng, dọa nàng hoa dung thất sắc.

Thẳng đến lúc biết được thân phận Lệ Diệu Hồng, cùng với mục đích đến, Nhâm U U lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thoáng bình tĩnh lại.

Lệ Diệu Hồng hỏi nàng rất nhiều chuyện, đều có liên quan với Tô Dịch.

Nhưng Nhâm U U cũng quen biết với Tô Dịch không lâu, hơn nữa quan hệ với nhau căn bản chưa nói là tốt, cũng chỉ mang thứ nàng biết đến nói cho Lệ Diệu Hồng.

Ví dụ như chuyện xảy ra ở trên đại hội Linh Khúc.

Ví dụ như tình hình trước đó không lâu ở Bình Ngọc châu Tả thị.

“Các ngươi đi cùng nhau, ngươi sao không biết bọn họ đi đâu?”

Lệ Diệu Hồng chậm rãi hỏi: “Chẳng lẽ vừa rồi, đã xảy ra biến cố gì hay sao?”

Trong lòng Nhâm U U run lên, vội vàng nói: “Vãn bối luôn ở trong phòng, quả thực không rõ vừa rồi đã xảy ra cái gì, nhưng, ta lại mơ hồ nghe được, bên ngoài có tiếng sấm sét cùng mưa to vang lên, nhưng rất nhanh đã trở về yên tĩnh.”

“Tiếng sấm sét mưa to?”

Lệ Diệu Hồng nhíu mày, lâm vào trầm ngâm.

Hắn lần này rời khỏi Thanh Ất đạo tông, chính là vì giết Tô Dịch, báo thù giúp muội muội hắn Diệu Hoa phu nhân.

Một đường truy tung đến đây, thật không dễ gì bắt được cơ hội, lại chưa từng nghĩ, Tô Dịch lại không thấy nữa.

Điều này làm trong lòng hắn cũng buồn bực một phen.

“Tiền bối, ngài lần này là vì tiêu diệt Tô Dịch mà đến?”

Mắt thấy Lệ Diệu Hồng thật lâu không nói, Nhâm U U to gan hỏi.

“Không sai.”

Lệ Diệu Hồng gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, “Không giết kẻ này, không đủ để phát tiết mối hận trong lòng ta!”

Tinh thần Nhâm U U rung lên, trong lòng phấn khởi hẳn lên, “Tô Dịch ơi Tô Dịch, ngươi cho dù ngông cuồng nữa, lần này chỉ sợ cũng chạy trời không khỏi nắng!”

Bị một vị đại tu sĩ Hóa Linh cảnh nhằm vào, đâu có thể nào còn có đường sống?

Càng đừng nói, Lệ Diệu Hồng còn là nội môn trưởng lão xếp trong ba hạng đầu của Thanh Ất đạo tông, là “Diệu Hồng Chân Nhân” danh chấn Đại Hạ!

“Ngươi tựa như... Rất vui vẻ?”

Lệ Diệu Hồng phát hiện vẻ mặt biến hóa vi diệu của Nhâm U U.

Trong lòng Nhâm U U chấn động, hít sâu một hơi, nói: “Không dối tiền bối, lúc trước ở trên đường, Tô Dịch này bùng nổ hung tính, giết hại ba vị nội môn truyền nhân của Vân Thiên thần cung ta, ngay cả Chương Uẩn Thao sư thúc cũng sợ hãi dâm uy của Tô Dịch, giận mà không dám nói gì.”

Dừng một chút, trên môi cô nở ra một tia cay đắng, “Về phần vãn bối, dọc theo đường đi vẫn luôn lo lắng hãi hùng, đóng cửa không ra, căn bản không dám gặp hạng người hung ác cỡ đó, đây cũng là nguyên nhân vì sao ở đêm nay, ta không biết Tô Dịch đi đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận