Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 246: Đại tinh nguyên thuật sắc lệnh thải huyền (2)

Nhưng Hoàng Càn Tuấn lại không ngờ, Tô Dịch như liếc một cái nhìn thấu lo lắng trong lòng mình, rõ ràng tỏ thái độ sẽ dốc sức gánh vác!
Thế này tương đương mang tất cả tai họa đều ôm ở trên thân một mình hắn!

Điều này bảo Hoàng Càn Tuấn làm sao không cảm động?

“Tô ca, cái khác ta không nói, từ nay về sau, mạng này của ta chính là của ngài, ngài dù bảo ta bây giờ đi tìm chết, cũng tuyệt không nhíu mày!”

Hoàng Càn Tuấn khàn khàn mở miệng, hốc mắt hắn đỏ lên, kích động tới mức giọng cũng có chút nghẹn ngào.

“Một chút việc nhỏ mà thôi, đáng giá ngươi như vậy?”

Tô Dịch lắc đầu một phen.

Nhưng suy nghĩ một phen cũng đúng, đối mặt quận thủ quận thành Vân Hà đại nhân vật bực này, Hoàng Càn Tuấn cùng với Hoàng gia sau lưng hắn quả thực quá yếu.

Một khi gặp liên luỵ, nhất định chịu không nổi đả kích cỡ đó.

“Ngươi đã đi theo bên người ta, ta tự nhiên sẽ không để ngươi bị ức hiếp. Chờ về sau ngươi sẽ rõ, đừng nói một quận thủ nho nhỏ, dù là tất cả thế lực cùng lực lượng trong thế tục này, ở trong mắt cũng chỉ là gà đất chó ngói mà thôi.”

Tô Dịch thuận miệng nói, tựa như nói một việc nhỏ không đáng giá nhắc tới.

Vẻ mặt Hoàng Càn Tuấn kinh ngạc.

Giống như không thể tưởng tượng, Tô Dịch phải có tự tin như thế nào, mới có thể ở trong lúc nhẹ nhàng bâng quơ, hiển lộ ra tư thái ngạo nghễ như vậy.

Chuyết An tiểu cư.

Phong Hiểu Phong, Phong Hiểu Nhiên đều còn chưa ngủ, vẫn luôn chờ đợi.

Gió đêm hiu hiu, trong đình viện hoa cỏ lay động xào xạc, như thiên âm, ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu vang, thêm một phần u tĩnh. Dưới mái hiên đèn lồng sáng sủa, ở trong bóng đêm chiếu ra ánh sáng làm người ta ấm áp.

Khi đi vào đình viện thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Dịch không hiểu sao cũng cảm thấy một tia ấm áp.

“Tô Dịch ca ca, các ngươi đã trở lại!”

Phong Hiểu Nhiên xông lên, tươi cười ngọt ngào.

Xoa đầu tiểu nha đầu, Tô Dịch cười nói: “Đêm đã khuya, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Ừm! Tô Dịch ca ca cũng sớm đi nghỉ ngơi.”

Phong Hiểu Nhiên ngoan ngoãn nghe lời, xoay người liền quay về phòng mình.

“Phong sư đệ, về sau không cần đợi lâu như vậy.”

Tô Dịch đi lên trước nói.

“Được.”

Phong Hiểu Phong cười đáp ứng.

Nghĩ nghĩ, Tô Dịch lại nói: “Buổi tối ngày kia, ta sẽ đi chấm dứt ân oán năm đó khi chúng ta ở Thanh Hà kiếm phủ, ngươi nhớ đến lúc đó làm ấm một bầu rượu, chờ ta trở lại chúng ta cùng nhau uống.”

Cả người Phong Hiểu Phong chấn động, khi vừa muốn nói gì, Tô Dịch đã quay người rời khỏi, đi vào phòng.

“Cũng đúng, lấy lực lượng Tô sư huynh hôm nay, sớm không cần ẩn nhẫn cùng chờ đợi nữa...”

Trong lòng Phong Hiểu Phong lẩm bẩm.

Hắn nhớ tới một màn ngày đó khi ở Sơn Hà điện tầng thứ chín Phong Nguyên trai.

Cũng nhớ tới hình ảnh hôm nay Ngũ Thiên Hạo quỳ gối ngoài đình viện hoảng sợ như chó.

“Phong đại ca, ta đến đẩy ngươi trở về phòng.”

Hoàng Càn Tuấn đi lên trước, cười đẩy xe lăn.

“Hoàng huynh đệ, ngươi tựa như có tâm sự?”

Phong Hiểu Phong chợt hỏi.

“Có sao?”

Hoàng Càn Tuấn ngẩn ra.

“Mặc kệ đã xảy ra cái gì, nhớ nói với Tô sư huynh, đừng một mình đi gánh vác. Năm đó ở Thanh Hà kiếm phủ, nếu không phải ta cùng Tô sư huynh luôn luôn cùng tiến cùng lui, sợ là sớm bị lũ khốn kiếp kia ức hiếp chết rồi.”

Ánh mắt Phong Hiểu Phong mang theo một tia cảm khái, “Tuy hôm nay Tô sư huynh hoàn toàn không giống với trước kia, nhưng ta biết, chỉ cần ai được hắn tán thành, sẽ coi như huynh đệ nhà mình đối đãi. Ngươi nếu có điều khó xử không nói với hắn, hắn ngược lại sẽ rất tức giận, hiểu không?”

Hoàng Càn Tuấn mũi cay cay, gật đầu nói: “Phong đại ca, ta hiểu.”

Thẳng đến lúc đưa Phong Hiểu Phong vào phòng, Hoàng Càn Tuấn mới thu thập tâm tình, quay trở về phòng mình.

Nằm ở trên giường, hắn lại trằn trọc, khó có thể ngủ.

Chuyện xảy ra tối nay, mang tới cho hắn chấn động thật lớn, vừa nghĩ đến lúc ấy thậm chí dẫn tới một tia bất mãn của Tô Dịch, khiến hắn hối hận áy náy không thôi.

“Về sau, không thể như vậy nữa!”

Trong lòng Hoàng Càn Tuấn âm thầm nổi hung.

“Đã ngủ chưa?”

Đột nhiên, tiếng Tô Dịch vang lên ở ngoài phòng.

Hoàng Càn Tuấn giật mình một cái, vội vàng đứng dậy mở cửa, nói: “Tô ca, có việc gì thế?”

“Cầm.”

Tô Dịch đưa qua một xấp giấy thật dày, liền xoay người mà đi.

Hoàng Càn Tuấn kinh ngạc, muốn nói lại thôi.

Bởi vì Tô Dịch sớm đã đủng đỉnh quay về phòng của chính hắn.

“Đây là cái gì?”

Hoàng Càn Tuấn quay về phòng, ngồi ở trước bàn lật xem.

Một lát sau, cả người hắn ngẩn ra ở đó.

Trên một xấp giấy thật dày kia, nét mực chưa khô, rõ ràng là vừa viết.

Trên đó ghi lại là một môn bí pháp tu luyện tên “Đại Tinh Nguyên Thuật”, trong đó còn có chú giải cùng trình bày đến từ Tô Dịch đối với mỗi một câu diệu quyết, cẩn thận tỉ mỉ.

Tuy, Đại Tinh Nguyên Thuật chỉ ghi lại huyền bí tu luyện võ đạo tứ cảnh, nhưng lại đã khiến lòng Hoàng Càn Tuấn tràn đầy rung động.

Cũng không thể tưởng tượng, trên đời này sao có thể có diệu quyết bực này!

Chỉ bằng trực giác đã khiến hắn phán đoán ra, đây là một môn bí pháp truyền thừa đứng đầu có thể nói xảo đoạt tạo hóa!

Mang đi so sánh, công pháp truyền thừa của Hoàng gia bọn họ quả thực quá đơn sơ cùng thô thiển.

Cũng là lúc này, Hoàng Càn Tuấn mới ý thức được, Tô Dịch dưới bề ngoài bình thản kia, một thân xương cốt vì sao sẽ ngạo như vậy!

Đây là có nội tình cùng thực lực tuyệt đối!

Hoàng Càn Tuấn ngơ ngác ngồi, môi run nhè nhẹ, tâm tình phập phồng, dưới ánh đèn mờ nhạt, hốc mắt hắn từng chút một ướt át, mơ hồ tầm nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận