Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 4121: Chữ tình làm sao cởi (2)

Chương 4121: Chữ tình làm sao cởi (2)
Chương 4121: Chữ tình làm sao cởi (2)
Hi Ninh chưa phát hiện tâm cảnh Tô Dịch xảy ra biến hóa vi diệu. Nàng nhíu cặp mày ngài, đôi mắt đẹp ưu sầu, suy nghĩ nói: "Ta trái lại đã quên, trừ các nhân vật cấp thần tử kia, ngươi còn có rất nhiều đại địch kiếp trước, nghĩ hẳn là bọn họ tạo thành uy hiếp, khiến ngươi không thể không một mặt theo đuổi tu vi đột phá, nhưng như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng căn cơ đại đạo của ngươi, cái này..."Tô Dịch nhịn không được nữa, cười lên.Hi Ninh trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đạo hữu, ngươi chẳng lẽ cho rằng ta đang nói đùa sao?"Tô Dịch vội vàng thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói: "Mỗi câu mỗi chữ ngươi nói, ta đều rất nghiêm túc nghe vào trong tai, ghi tạc trong lòng, ngay cả sự quan tâm cùng lo lắng trong những lời này, cũng đều có thể cảm nhận được rõ ràng, trong lòng cảm động còn không kịp, nào dám cho rằng đây là đang nói đùa?"Hi Ninh ngẩn ra, hừ nhẹ, nói: "Ngươi hiểu là tốt rồi, đổi làm người khác, ta xưa nay sẽ không như vậy để ý... Á..."Nói đến đây, nàng như ý thức được không ổn, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ánh mắt cũng có chút lóe lên, hơi cúi đầu, tránh né ánh mắt của Tô Dịch.Cùng lúc đó, trong lòng nàng nổi lên một sự xấu hổ khó gọi tên, khuôn mặt xinh đẹp cũng có chút nóng lên.Những lời đó của mình...Có thể khiến hắn sinh ra một ít hiểu lầm không nên có hay không?Kỳ quái, mình hôm nay sao lại bỗng nhiên có chút mất khống chế, nói ra những lời này, chẳng lẽ bởi vì hắn giúp mình giết Cổ Uẩn Thiện?Hẳn là như vậy.Mình lúc bình thường, cũng không như vậy.Hi Ninh cố gắng để mình bình tĩnh, chỉ là, ngay cả chính nàng cũng chưa phát hiện, vành tai lấp lánh tinh xảo kia của mình đã nhuộm lên một mảng màu hồng.Khí chất kỳ ảo xuất trần kia trên người không còn sót lại chút gì, cả người ngồi ở nơi đó, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, tỏ ra đặc biệt có chút xấu hổ cùng thẹn thùng.Làm một người đàn ông, Tô Dịch rất rõ, lúc này không thể lên tiếng trêu chọc.Nếu không, nói không chừng Hi Ninh sẽ thẹn quá hóa giận.Vội ho một tiếng, hắn lúc này mới bắt đầu nghiêm túc giải thích, nguyên nhân tu vi sở dĩ sẽ đột phá nhanh như vậy, rất kiên nhẫn.Hi Ninh không hiểu sao âm thầm thở phào một hơi.Nhưng trong lòng lại không hiểu sao có một tia cảm giác khác thường.Về phần những lời giải thích kia của Tô Dịch, nàng trái lại chưa nghe quá chăm chú.Giải thích đến cuối cùng, Tô Dịch cười cười, nói: "Tóm lại, ta đã lĩnh hội được tâm ý của ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng vì những thứ này nữa."Hi Ninh giật mình, rất muốn hỏi một câu, ngươi lĩnh hội được tâm ý gì của ta.Nhưng cuối cùng, nàng nhịn xuống, khẽ gật gật đầu, nói: "Tóm lại, ngươi nếu cần giúp đỡ, nhất định đừng có im lặng, cái này sẽ làm ta cho rằng, ngươi vẫn chưa mang ta coi là đạo hữu thật sự."Tô Dịch cũng rất muốn hỏi một câu, thế nào mới gọi là đạo hữu thật sự?Nhưng hắn rất biết điều chưa hỏi.Nam nhân và nữ nhân tiếp xúc, theo gặp nhau, quen biết, nhất định sẽ tới quen nhau cùng hiểu nhau, đây là một cái quá trình không ngừng xâm nhập.Một khi ở thời điểm không thích hợp đâm thủng điểm mấu chốt tiến thêm một bước, rất dễ dàng khéo quá hóa vụng.Quan trọng nhất là, nhỡ đâu Hi Ninh thật sự chỉ coi mình là đạo hữu, mới sẽ quan tâm như vậy thì sao?Chuyện nam nữ, kiêng kị nhất không có gì ngoài bốn chữ:Tự mình đa tình.Loại nói chuyện với nhau trước mắt này, vừa đủ tốt."Ta sẽ." Tô Dịch trịnh trọng đáp lại một câu.Mắt thấy hắn nghiêm túc như vậy, Hi Ninh không khỏi bật cười thành tiếng, lông mày với mắt cong thành trăng non, rất xinh đẹp động lòng người.Tô Dịch cũng không khỏi bật cười, lấy ra bầu rượu uống một ngụm sảng khoái, nói: "Nói tới, ta quả thực rất lâu rồi chưa từng hứa hẹn với ai như vậy."Hi Ninh mím bờ môi đỏ mọng, chớp đôi mắt sáng, nói: "Ta cũng không phải là uy hiếp ngươi, ngươi nếu lòng lòng có phỉ báng, không cần để ý."Tô Dịch cười nói: "Cái này nếu là uy hiếp, ta ước gì nhiều một chút."Vẻ mặt Hi Ninh đọng lại, trừng mắt nhìn Tô Dịch một cái, cuối cùng cố nén tâm cảnh có chút khẩn trương co quắp kia trong lòng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Được rồi, không nói giỡn nữa, ta phải đi rồi."Nói xong, đã vươn người đứng dậy.Gió đêm hiu hiu thổi, con thuyền nhỏ uốn lượn lướt đi ở trong biển mây, bộ áo dài đơn giản của Hi Ninh theo gió lay động, càng làm nền cho dáng người nàng trác tuyệt thon dài.Khí chất kỳ ảo siêu nhiên kia, dung nhan thanh lệ như tranh vẽ kia, đẹp tới mức đã không cách nào dùng ngôn từ miêu tả."Đi đâu, cần ta tiễn ngươi chút hay không?"Tô Dịch hỏi.Ánh mắt Hi Ninh lóe lên, nói: "Đi gặp Lạc Thiên Đô, ta cùng hắn đang tìm kiếm một bí ẩn cổ xưa ở thái hoang sơ kỳ, trước mắt đã có một ít đầu mối, không thể chậm trễ."Tô Dịch gật đầu nói: "Khi cần hỗ trợ, cũng đừng có không hé răng."Hi Ninh vuốt vuốt một lọn tóc đen tung bay theo gió bên tai, gật đầu nói: "Được."Dứt lời, nàng xoay người rời đi, bóng người yểu điệu ngạo nhân hóa thành một luồng hào quang, chớp mắt đã biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.Trên con thuyền nhỏ, chỉ còn lại một làn hương như có như không.Tô Dịch khoanh tay đứng ở mũi thuyền, ngóng nhìn phương hướng Hi Ninh rời đi, nhẹ nhàng nói: "Thư lão lục, ngươi lúc trước vận dụng lực lượng nhân quả từng thôi diễn ra, giữa ta cùng Hi Ninh cô nương nghi ngờ có một đạo nhân quả bị che giấu đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận