Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 300: Chặt tay quỳ xuống chém đầu (2)

Trà Cẩm cũng như bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Tô tiên sinh, Tượng thúc tính tình ngay thẳng, ngài chớ để ý, nhưng, theo thiếp thân biết, tình cảnh lục hoàng tử hôm nay ở hoàng thất, quả thực... Có chút xấu hổ.”
Tô Dịch lại rót cho Trà Cẩm một chén rượu, nói: “Quá tam ba bận, uống xong chén rượu này, các ngươi đi đi.”

Trà Cẩm nhíu đôi lông mày tinh xảo, bộ dáng kiên trì đó của Tô Dịch, làm trong lòng nàng cũng dâng lên một chút bực bội nói không nên lời.

Mình chủ động đến, cũng đã biểu đạt đủ thành ý, nhưng gã này lại như là không nể mặt một chút nào!

Không khí trở nên lạnh nhạt.

Trung niên ôm kiếm thì xoay người nhìn về phía Tô Dịch.

Một cái chớp mắt đó, ánh mắt hắn như hai thanh kiếm sắc bén xé rách bầu trời đêm, ánh sáng lạnh lẽo khiếp người, mang theo sự lạnh lùng đáng sợ.

Không khí phụ cận cũng tựa như đông lại, áp lực làm người ta thở không nổi.

Đây là uy thế thuộc về võ đạo tông sư!

“Người trẻ tuổi, mang chí hướng cao xa là chuyện tốt, mắt cao hơn đỉnh thì có chút không biết tốt xấu. Trà Cẩm tiểu thư thương tiếc tài tình của ngươi, mới sẽ chủ động đến mời chào, ngươi lại tựa như thực coi mình là nhân vật ghê gớm?”

Trung niên ôm kiếm lạnh lùng mở miệng, lời nói vang dội, khí thế ép người.

Ánh mắt Tô Dịch trở nên lạnh nhạt.

“Đều nói ngươi có cái uy kiếm giết tông sư, nhưng ngươi lúc ấy ở trên lâu thuyền giết chết lão già kia, ở trước khi ngươi ra tay, đã thi triển cấm thuật tự hủy sinh cơ, hãm thân trong tình cảnh nỏ mạnh hết đà.”

Ánh mắt trung niên ôm kiếm dâng trào tia sáng lạnh, mang theo khinh thường, “Mà ngươi ở lúc ấy, chẳng qua là nhặt được món hời lớn mà thôi!”

Trà Cẩm đảo đôi mắt, cười lên tiếng giảm bớt không khí, nói: “Tượng thúc, Tô công tử một kiếm trảm tông sư, sao có thể là hạng người tầm thường?”

“Đây là tất nhiên, ta chỉ là cảnh báo hắn chớ tự đánh giá mình quá cao mà thôi.”

Trung niên ôm kiếm vẻ mặt lạnh nhạt.

“Các ngươi biết chuyện hôm qua xảy ra ở giáo trường Thanh Đỉnh không?”

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Tô Dịch rất bình thản, ánh mắt vẫn nhìn một chén rượu trên bàn rót cho Trà Cẩm.

“Giáo trường Thanh Đỉnh đã xảy ra chuyện gì?”

Trà Cẩm ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía trung niên ôm kiếm.

Trung niên ôm kiếm nhíu mày nói: “Nghe nói cha con Tần Nhược Uyên bị một nhân vật lợi hại cực kỳ thần bí giết, ngươi nói những thứ này làm gì?”

Trà Cẩm sau khi ngây ra một phen, chớp chớp mắt, nói giỡn: “Tô công tử, ngươi chung quy sẽ không là muốn nói cho chúng ta biết, người thần bí kia giết chết cha con Tần Nhược Uyên chính là ngươi chứ?”

“Ngươi đoán đúng rồi.”

Tô Dịch nói xong, bưng lên chén rượu kia trên bàn, rót ở trên mặt đất, “Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ biến mất khỏi trước mắt ta, nếu không...”

Hắn từ trên ghế mây đứng dậy, mỉm cười, nói: “Đêm nay sẽ không đi được nữa.”

Tuy là đang cười, nhưng nụ cười đó lại không có chút cảm xúc dao động.

Trà Cẩm khẽ biến sắc, lui ra phía sau mấy bước, có chút buồn bực nói: “Tô công tử, đùa vậy không buồn cười chút nào!”

Nàng tự nhiên sẽ không tin tưởng Tô Dịch là người thần bí giết chết chac on Tần Nhược Uyên.

Trung niên ôm kiếm lại nhịn không được cười lên, trong mắt dâng lên sát khí nói: “Vậy ta cũng không ngại nói thẳng, ngươi hôm nay không đáp ứng, vì tránh cho thân phận chúng ta tiết lộ, ngươi cùng tất cả mọi người trong đình viện này, đều phải chết!”

“Phải không.”

Ánh mắt Tô Dịch không buồn không vui, “Xem ra, Tô Dịch ta quả thật là quá dễ nói chuyện rồi.”

Hắn hướng phía trước bước ra một bước.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trà Cẩm khẽ biến sắc, nói: “Tô công tử, cần gì chấp mê bất ngộ?”

Keng!

Một tiếng kiếm ngân vang lên, trong vỏ kiếm Tượng thúc ôm ở trước người lướt ra một thanh linh kiếm, như một tia chớp màu tím ra khỏi vỏ, chói mắt.

Kiếm tên “Ánh Tử” .

Do đại luyện kiếm sư Sài Dung ở Ngọc Kinh thành tự tay luyện chế, hao phí tám mươi mốt loại linh tài, xếp thứ ba mươi ba “Danh Kiếm bảng” Đại Chu!

Một kiếm trong tay, khí thế Tượng thúc đột nhiên thay đổi, uy nghiêm lạnh nhạt, khí tức trực tiếp giống như thế nước ngập trời, rợp trời rợp đất.

“Ở dưới kiếm này thần phục, hoặc là chết, tự mình chọn một cái.”

Tượng thúc lạnh lùng mở miệng.

Thấy vậy, Trà Cẩm không chút do dự rời khỏi đình nghỉ mát, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Tô Dịch, không khỏi mang theo một chút tiếc hận.

Cần gì chứ?

Cái này đại khái gọi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt nhỉ?

Trong lòng nàng lặng lẽ thở dài.

“Rút kiếm trước mặt ta?”

Ánh mắt Tô Dịch mang theo một chút khinh thường, “Nghe cho rõ, trong vòng ba chiêu, nhất định chặt cổ tay phải ngươi, ép ngươi quỳ xuống đất, lấy đầu của ngươi!”

Nói xong, ánh mắt thâm thúy đó của hắn nổi lên một mảng hào quang âm u lạnh lẽo khiếp người.

Mà tay phải hắn vươn ra như kiếm.

“Không biết sống chết!”

Sắc mặt Tượng thúc trầm xuống.

Keng!

Một thân uy thế ngập trời súc tích đã lâu đó của hắn, kèm theo trong một tiếng kiếm ngân vang trầm ngưng hoàn toàn bùng nổ.

Vút!

Ánh Tử kiếm nhấc lên một bóng kiếm màu tím hư ảo như sương mù, ở trong trời đêm chợt đâm ra.

Thế như sét đánh.

Kiếm khí như dải lụa phun ra nuốt vào, như sét tím ngang trời.

Một cái chớp mắt đó, trước mắt Trà Cẩm đau đớn, trong lòng dâng lên sự kinh ngạc hâm mộ nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận