Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 288: Ẩm Tuyết sơn trang (1)

Giải thích với nữ nhân, sẽ chỉ càng tẩy càng đen, ở phương diện này, hắn là kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Quả nhiên, thấy Tô Dịch không lên tiếng, Điền Dao nếu như thắng lợi, đắc ý nói: “Bị ta nói trúng rồi nhỉ? Đúng rồi, ngươi còn chưa nói tên của ngươi đâu.”

Tô Dịch thuận miệng báo ra tên của mình.

“Tô Dịch?”

Điền Dao ngẩn ra một phen, đột nhiên nhớ tới cái gì, mắt đẹp trợn to, “Ngươi hẳn sẽ không là... Tô Dịch tu vi mất hết kia chứ?”

Tô Dịch gật đầu nói: “Không sai.”

Trong lòng hắn thì không khỏi có chút nghi hoặc.

Ngày hôm qua ở giáo trường Thanh Đỉnh, phủ chủ Mộc Thương Đồ thua ở trong tay mình, chuyện này bị che giấu đi cũng dễ lý giải.

Nhưng bọn Chu Hoài Thu đều đã quay về Thanh Hà kiếm phủ, chưa nói tới chuyện tu vi mình khôi phục, lấy được hạng nhất thi đấu Long Môn?

“Cũng đúng, bọn Chu Hoài Thu ngày đó ở Phong Nguyên trai gặp đả kích lớn cỡ đó, sợ là căn bản không dám nhắc lại chuyện có liên quan với ta...”

Tô Dịch mơ hồ có chút hiểu.

Đổi mà nói, hôm nay trong Thanh Hà kiếm phủ, trừ các đại nhân vật kia, người khác sợ là còn căn bản không rõ chuyện xảy ra trên người mình.

“Thì ra là ngươi...”

Điền Dao như có chút mất mát, sau đó liền dịu dàng an ủi Tô Dịch, “Tô sư huynh, ta cũng từng nghe nói cảnh ngộ của ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta không để ý ngươi có được tu vi hay không.”

“Ngươi phải nhớ kỹ, bộ dạng đẹp cũng là một loại tiền vốn, đại đa số người muốn dựa vào khuôn mặt ăn cơm còn không được đâu.”

Nói xong, nàng vỗ vỗ bả vai Tô Dịch, bày tỏ cổ vũ, “Bộ dáng của ngươi cũng rất được, ít nhất khiến ta liếc một cái đã thích!”

Tô Dịch: “...”

Hắn đột nhiên nhớ tới, lúc trước Linh Tuyết từng nói giỡn, sở dĩ đối với mình tốt như vậy, là vì mình bộ dạng đẹp.

Nàng... Hẳn sẽ không là cũng chỉ để ý bề ngoài mình chứ?

Thế này thì có chút nông cạn rồi.

Tìm một cơ hội để nàng biết, trừ bề ngoài, tỷ phu nàng phương diện khác cũng không phải nam tử thế tục có thể so sánh...

Đang nói chuyện với nhau, đột nhiên vang lên một tràng tiếng cổ vũ nhiệt liệt từ nơi xa truyền đến.

Chỉ thấy nơi xa là một diễn võ trường rộng lớn, giờ phút này nơi đó đầu người nhấp nhô, bóng người chen chúc, thanh thế cực đồ sộ.

Trong diễn võ trường, một bóng người thanh xuân tịnh lệ yểu điệu đứng đó, hấp dẫn ánh mắt đại đa số thiếu niên ở đây.

Nàng búi tóc cao, lông mày như vẽ, da trắng hơn tuyết, thắt đáy lưng ong, răng trắng như ngọc, mặc một chiếc váy màu lam nhạt, duyên dáng yêu kiều.

Ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào trên người nàng, thanh tú rạng rỡ, giống như từ trong tranh đi ra.

“Võ sư huynh, đa tạ.”

Trong diễn võ trường, thiếu nữ khẽ chắp tay.

“Võ đạo Linh Tuyết sư muội càng thêm lợi hại, có thể thua trong tay ngươi, cũng là vinh hạnh của ta.”

Đối diện, một thiếu niên áo bào vàng cười tiêu sái, ánh mắt khi nhìn về phía thiếu nữ đối diện, thâm tình chân thành.

“Được rồi, mau đi thôi, đừng tưởng thua Linh Tuyết sư tỷ, thì có thể kéo gần quan hệ!”

“Phi! Ngươi nào là tới luận bàn, rõ ràng là muốn có ý đồ với Linh Tuyết sư tỷ, quá vô sỉ rồi nhỉ?”

Giữa sân vang lên một tràng tiếng ồn ào.

Thiếu niên áo bào vàng đó vẻ mặt cứng ngắc, chật vật mà đi.

Một màn này, khiến rất nhiều thiếu nữ đều vừa hâm mộ vừa ghen tị, lại không làm gì được.

Từ sau khi Văn Linh Tuyết tới Thanh Hà kiếm phủ, vô luận ai muốn theo đuổi nàng, tất sẽ bị coi là kẻ địch chung!

Độ vang danh của nàng cao, có thể thấy được đốm.

Nơi xa, khi nhìn thấy một màn như vậy, bên môi Tô Dịch không khỏi nổi lên một chút ý cười.

Nhớ về ngày đó lúc ở Tùng Vân học phủ thành Quảng Lăng, Văn Linh Tuyết đã được công nhận đệ nhất mỹ nhân.

Nào ngờ, đến Thanh Hà kiếm phủ này, cũng vẫn như thế.

“Thấy rồi chứ, độ nổi tiếng Linh Tuyết sư tỷ cao bao nhiêu, ngươi nếu là theo đuổi, sợ là vừa tiếp cận, sẽ bị vô số người coi là kẻ địch. Cho nên, ta khuyên ngươi vẫn là từ bỏ hy vọng này đi, đỡ bị người khác chê cười tự rước lấy nhục.”

Bên cạnh Điền Dao nói thầm, khi ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ tuyệt đại phong tư kia trong diễn võ trường, cũng không khỏi nổi lên một tia hâm mộ.

Nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ cùng chua xót.

Trừ phi đủ tự tin đối với mình dung mạo, nếu không, nữ hài tử nào sẽ muốn phân cao thấp với Văn Linh Tuyết đây?

Văn Linh Tuyết rời khỏi, đám người ở diễn võ trường nhanh chóng lục tục giải tán.

“Linh Tuyết, ngươi cũng quá lợi hại rồi, ngươi vừa mới tiến vào nội viện bao lâu, đã là tu vi Bàn Huyết cảnh cấp bậc Luyện Cốt, khiến chúng ta các sư huynh sư tỷ này cũng sắp không ngẩng nổi đầu.”

Một thiếu nữ bóng người thon thả cười hì hì làm bạn ở bên người Văn Linh Tuyết.

Nàng trang dung tinh xảo, dung mạo cũng có thể nói xuất chúng, nhưng so sánh với Văn Linh Tuyết, không khỏi kém hơn một bậc.

Văn Linh Tuyết mỉm cười, “Mạnh Lộ sư tỷ quá khen rồi.”

Trong lòng lại nghĩ, ta tu luyện là diệu pháp tỷ phu truyền thụ, nếu tiến cảnh còn không nhanh, về sau nào còn có mặt mũi đi gặp tỷ phu?

“Hai vị sư muội, muốn đi Ẩm Tuyết sơn trang giải sầu hay không?”

Nửa đường, một thanh niên tuấn tú khóe miệng mỉm cười phát ra lời mời, nụ cười ấm áp, nho nhã lễ độ.

Thiếu nữ thon thả được gọi là Mạnh Lộ đôi mắt sáng ngời, nhảy nhót nói, “Linh Tuyết, chúng ta cùng đi đi, Ẩm Tuyết sơn trang là nơi tốt hàng đầu quận thành Vân Hà, nghe nói chỉ có nhân vật thanh quý thượng lưu nhất mới có tư cách ra vào trong đó.”

Nàng rất chờ mong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận