Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 179: Tùy thân mang theo lão gia gia (1)

Đào Thanh Sơn nhất thời cung kính nói: “Tiểu lão chưa tiếp đón từ xa, mong công tử tha lỗi.”
Cát Khiêm thu hồi ngọc bài, nói: “Theo sư tôn ta phỏng đoán, hôm nay hẳn là đã có hỏa đào chín, vất vả ngươi giúp ta mang tới.”

Đào Thanh Sơn cứng đờ cả người, chần chờ nói: “Không dối công tử, ngài đã tới chậm một bước, ngay tại buổi tối hôm trước, ba trái hỏa đào đã chín, đã bị người ta lấy đi.”

Cát Khiêm nhíu mày nói: “Là người nào lấy đi?”

Đào Thanh Sơn vội vàng chỉ vào chỗ tấm bia đá, nói: “Mời công tử xem.”

Ánh mắt Cát Khiêm nhìn qua, chỉ thấy trên đó có thêm một hàng chữ viết phiêu dật thanh tuấn:

“Tô Dịch ở mùng bốn tháng hai lịch Đại Chu buổi tối lấy đi ba trái hỏa đào.”

Cát Khiêm nhíu mày càng thêm lợi hại, nói: “Tô Dịch này là ai?”

Đào Thanh Sơn kinh hồn táng đảm nói: “Hồi bẩm công tử, Tô Dịch chính là một vị đại tiên sư thần thông quảng, thủ đoạn không thể tưởng tượng, theo ánh mắt tiểu lão nhìn, giống như trích tiên lâm thế, siêu phàm thoát tục. Về phần lai lịch của hắn, tiểu lão không rõ.”

Cát Khiêm trầm ngâm một lát, nói: “Hắn biết rõ nơi đây sớm do sư tôn ta sở hữu, còn dám lấy đi hỏa đào, để lại chữ trên tấm bia đá, người bình thường cũng không có lá gan lớn như vậy.”

Đào Thanh Sơn thật cẩn thận nói: “Công tử, ta thấy Tô Dịch tiên sư kia tuyệt đối không phải hạng người tà ác, ngược lại giống một vị cao nhân đắc đạo, hắn lúc gần đi từng nói, nếu Thôn Hải vương đại nhân trách tội, có thể trực tiếp đi tìm hắn.”

“Người này ngay cả sư tôn ta cũng không sợ sao?”

Trên mặt Cát Khiêm hiện lên một mảng ngạc nhiên.

Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Ngươi nhớ rõ bộ dáng hắn hay không?”

Đào Thanh Sơn vội vàng nói: “Công tử chờ chút.”

Nói xong, hắn từ trên cây hỏa đào hái xuống một chiếc lá biếc, đầu ngón tay bắt đầu phác họa trên đó, chỉ thấy trong từng điểm linh quang bắn tung tóe, trên lá cây đã xuất hiện một bóng người thon dài.

Tay cầm gậy trúc, đầu để búi tóc đạo sĩ, phiêu nhiên xuất trần.

Cát Khiêm cẩn thận đánh giá một phen, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ta còn cho là một nhân vật thế hệ trước, ai ngờ lại là thiếu niên...”

Đào Thanh Sơn thấp giọng giải thích: “Cũng có khả năng là có thuật trú nhan, dù sao giống như Tô Dịch tiên sư nhân vật cỡ đó, sớm đã không phải võ giả tầm thường thế tục có thể sánh bằng.”

Cát Khiêm giương mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi tựa như rất sợ Tô Dịch kia?”

Đào Thanh Sơn vội vàng nói: “Không dối công tử, đối với Tô Dịch tiên sư, trong lòng tiểu lão chỉ có kính sợ cùng ngưỡng mộ.”

Cát Khiêm ồ một tiếng.

“Đào Thanh Sơn!”

Bỗng nhiên, Cát Khiêm lưỡi nở sấm mùa xuân.

Cả người Đào Thanh Sơn run lên, theo bản năng giương mắt nhìn, liền nhìn thấy trong mắt Cát Khiêm, nổi lên một mảng hào quang màu tím nhàn nhạt.

Đào Thanh Sơn chỉ cảm thấy thần hồn vang ‘Ong’ một tiếng, hoàn toàn mất đi cảm giác, dại ra ở đó.

Trên khuôn mặt thanh tú của Cát Khiêm hiện lên một mảng bất đắc dĩ không dễ phát hiện, nói: “Lão già, chuyện sưu hồn giao cho ngươi, ta chỉ muốn biết, Đào Thanh Sơn này nói là thật hay giả.”

Đang nói hạ xuống, hắn thần hồn trong một trận rung động.

Ngay sau đó một tiếng cười trầm thấp khàn khàn vang lên: “Làm trao đổi, ngươi sau khi đạt được Thuần Dương Hỏa Đào, cần chia cho bổn tọa ta một nửa số lượng.”

Trên gương mặt thanh tú đó của Cát Khiêm lộ ra nét đau lòng, nói: “Ngươi tồn tại bực này, hoàn toàn không cần linh vật bực này nhỉ?”

“Bổn tọa quả thực không hiếm lạ tứ phẩm hỏa đào bực này, nhưng đây là quy củ, mục đích là vì khiến ngươi rõ, ngươi muốn đạt được cái gì, cần trả giá đối ứng với nó.”

Giọng nói khàn khàn kia trong thần hồn nói, “Cố gắng lên thiếu niên, trả giá càng nhiều, đạt được hồi báo càng nhiều, có bổn tọa, ngươi chính là đứa con được trời lựa chọn! Về sau đại đạo thành tựu, tuyệt đối mạnh hơn sư tôn kia của ngươi gấp trăm lần ngàn lần!”

Thanh âm lộ ra hương vị mê hoặc.

Cát Khiêm lại cười lạnh nói: “Lão già nếu thực có năng lực lớn như vậy, nào cần gởi lại ở trong hồn phách của ta? Ở lúc ta gặp mặt sư tôn, ngươi thậm chí sợ tới mức không dám hé răng, bây giờ còn chém gió với ta, không cảm thấy xấu hổ sao?”

Giọng nói khàn khàn đó trầm mặc một phen, khẽ thở dài: “Rồng vây nước cạn bị tôm đùa, hổ xuống đồng bằng chịu chó khinh, bổn tọa nếu không phải... Bỏ đi, không đề cập tới cũng được, kẻ biết ta sao biết ta lo gì, kẻ không biết ta nào biết ta cầu gì?”

Cát Khiêm bật cười, lấy giọng điệu như dỗ trẻ con nói: “Ngoan, nhanh chóng hành động, về sau cho ngươi hỏa đào ăn.”

“Hừ!”

Trong một tiếng hừ lạnh, Cát Khiêm chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn, trong mắt chợt toát ra hào quang màu tím như lốc xoáy, chăm chú nhìn ở trên người Đào Thanh Sơn.

Chỉ một lát sau, giọng nói khàn khàn đó đột nhiên phát ra một tia kinh nghi, lộ ra hương vị ngưng trọng.

“Đã nhìn thấy gì?”

Cát Khiêm vội vàng hỏi.

Sau trầm mặc lâu dài, giọng nói khàn khàn đó rốt cuộc vang lên, “Tô Dịch kia chỉ là một thiếu niên Bàn Huyết cảnh, tuyệt đối không phải lão yêu quái có thuật trú nhan, chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?” Cát Khiêm có chút nóng vội, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy “lão già” này trong thần hồn ấp a ấp úng như vậy.

Trước kia, ở trong miệng hắn, “lục địa thần tiên” cũng không đáng nhắc đến, lộ ra miệt thị.

“Bổn tọa chỉ có thể nói cho ngươi, trên người Tô Dịch này có cổ quái khác, rất có thể cất giấu bí mật to lớn không muốn ai biết!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận