Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 521: Tô Dịch ra tay (2)

Bóng người Mộc Hi cứng đờ, dừng ở giữa không trung, bị một luồng lực lượng trấn áp kinh khủng bao trùm, gân cốt toàn thân đều phát ra tiếng đè ép ma sát như không chịu nổi gánh nặng.
Hắn đột nhiên biến sắc.

“Lên!”

Mộc Hi nghiến răng, điên cuồng thúc giục ngọc bội đỏ tươi trong tay trái, một thân khí tức như lật sông nghiêng biển bùng nổ bốc lên.

Mà trên đỉnh đầu, loáng thoáng, thế mà lại ngưng tụ thành hình thái một con huyết kỳ lân, chân đạp núi sông, miệng ngậm nhật nguyệt, mắt như vực máu, thần uy vô lượng.

Trong tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, Mộc Hi thế mà cứng rắn chống đỡ được thần sơn kia trấn áp!

Một người một núi, giằng co không thôi!

Một màn bực này, khiến Hoa Liễu Diệp cũng không khỏi động dung, ánh mắt hắn thì bị ngọc bội đỏ tươi trong tay trái Mộc Hi hấp dẫn chặt chẽ.

“Trấn Nhạc vương, đây là chỗ dựa để ngươi có thể tung hoành thiên hạ sao? Quả nhiên là một món dị bảo khó lường!”

Hoa Liễu Diệp kinh ngạc than thở, trong ánh mắt cũng không thể ức chế hiện lên một mảng nóng cháy.

Hắn tiên thiên võ tông bực này, làm sao nhìn không ra, ngọc bội đỏ tươi kia thần dị huyền diệu cỡ nào?

Sau đó, Hoa Liễu Diệp cúi đầu nhìn nhìn kiếm gỗ màu đen trong tay, ánh mắt nổi lên một tia nhu hòa, lẩm bẩm: “Đương nhiên, ngươi cũng không kém...”

“Đáng chết!”

Mộc Hi sắc mặt âm trầm, hắn áp lực gấp bội, thấp thỏm lo âu.

Ngay cả hắn cũng không ngờ, Hoa Liễu Diệp lão ma đầu này vậy mà lại âm hiểm như thế, căn bản không cứng đối cứng với mình, mà là điều động lực lượng cấm trận nơi đây áp chế mình.

Càng làm hắn rét lạnh trong lòng là, cho dù bằng vào lân huyết ngọc bội trong tay, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại, không thể thật sự phá vỡ thần sơn do lực lượng tòa cấm trận kia biến thành.

“Đều trách ta vì mưu đồ cảnh giới tông sư thật sự viên mãn không sứt mẻ, dẫn tới lấy tu vi hôm nay, căn bản không thể phát huy ra uy năng thật sự của lân huyết ngọc bội, nếu không, sao có thể bị áp chế đến mức như vậy...”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trong lòng Mộc Hi vô cùng sốt ruột.

Lúc này, “Cửu Cung Tỏa Âm trận” bị Khống Thi đạo nhân thao túng còn đang vận chuyển, tiếng lẩm bẩm quỷ dị như thủy triều không ngừng khuếch tán.

Bốn người Bộc Ấp, Thân Cửu Tung, Khương Đàm Vân, Lô Trường Phong đều thống khổ không chịu nổi, cả người bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, khí cơ toàn thân đều ở bên bờ vực hỗn loạn.

Bọn họ lúc này, đã không có gì khác với đánh mất sức chiến đấu.

Ninh Tự Họa tương đối tốt hơn chút, chỉ là, nhìn vẻ mặt hơi thống khổ đó của nàng, thần hồn cũng rõ ràng gặp phải chấn động.

“Hả?”

Mà khi xa xa phát hiện tình cảnh của Tô Dịch, Mộc Hi không khỏi ngẩn ngơ.

Chỉ thấy Tô Dịch chắp tay sau lưng, dáng vẻ nhàn nhã đứng ở nơi đó, ánh mắt say sưa đánh giá một trăm lẻ tám tòa tế đàn kia, ung dung, hoàn toàn chưa chịu bất cứ một tia ảnh hưởng nào.

Kẻ này đang làm cái gì?

Mộc Hi có chút ngẩn ra, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm xúc phát điên không tên.

Cũng lúc nào rồi, kẻ này tại sao không có lấy một chút phản ứng?

Không đúng.

Hắn chỉ là tu vi Tụ Khí cảnh, ta không nên gửi gắm hy vọng ở trên người hắn...

Chỉ là, loại bộ dáng bàng quan, đặt mình ra ngoài này của hắn, thật đúng là chọc tức người ta mà! ! !

Như phát hiện ánh mắt của Mộc Hi, Tô Dịch hơi ngẩng đầu, hỏi: “Còn có thể chống đỡ không?”

“Đương nhiên!”

Mộc Hi không cần nghĩ ngợi.

Tô Dịch ồ một tiếng, liền dời ánh mắt đi, một lần nữa nhìn về phía một tòa tế đàn cách đó không xa.

Giống như trên tế đàn kia có huyền cơ vô cùng không tệ, hấp dẫn tâm thần của hắn.

Mộc Hi lại bị bộ dáng thờ ơ này của hắn chọc tức đến mức gân xanh trên trán giật giật, thiếu chút nữa hộc máu.

Hắn vốn tưởng, Tô Dịch tuy còn trẻ, nhưng đã có thể sánh vai mà đi cùng Ninh Tự Họa, Thân Cửu Tung, hơn nữa còn cực được hai người tôn trọng, nghĩ hẳn cũng là nhân vật thâm tàng bất lộ.

Ai ngờ, khi gặp được đại hung hiểm khủng bố bực này, kẻ này vậy mà lại không có lấy một chút phản ứng! !

“Ồ?”

Lúc này, Hoa Liễu Diệp cũng phát hiện một màn này, nghe được Tô Dịch cùng Mộc Hi đối thoại.

Khi nhìn thấy Tô Dịch không chịu lực lượng “Cửu Cung Tỏa Âm trận” ảnh hưởng, Hoa Liễu Diệp cũng không khỏi bất ngờ, có chút kinh ngạc.

“Hai người các ngươi đi mang tiểu gia hỏa kia lại đây, ta hoài nghi trên người hắn có bí bảo, có thể giúp hắn chống đỡ lực lượng cấm trận công kích.”

Ánh mắt Hoa Liễu Diệp nhìn về phía nữ tử áo bào đen cùng Đồ Hồng, thuận miệng hạ đạt mệnh lệnh.

Thấy vậy, trong lòng Mộc Hi không hiểu sao hơi sảng khoái, gã này cuối cùng sắp bị báo ứng rồi!

Nhưng khi nhìn thấy nữ tử áo bào đen và Đồ Hồng cùng nhau lao về phía Tô Dịch, Mộc Hi lại không khỏi lo lắng một phen.

Hắn không khỏi quát to: “Tô Dịch, ngươi còn ngây ra ở đó làm chi, chạy mau đi! !”

Tô Dịch lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt nhìn về phía những tòa tế đàn kia, ngẩng đầu mỉm cười với Mộc Hi, nói: “Kiên trì, ta bây giờ tới cứu ngươi.”

Lời nói tùy ý.

Mộc Hi ngẩn ngơ, ngươi cái gã này bản thân cũng khó bảo toàn, còn tuyên bố tới cứu ta? !

“Tiểu gia hỏa, ngoan ngoãn đi theo Đồ gia đi!”

Trong tiếng cười lớn như sấm, cự hán tóc đỏ Đồ Hồng đã lao tới, bóng người như núi, mang theo uy thế bức người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận