Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 123: Vết xe đổ của ta (2)

Đêm tương tự.
Lý gia.

Hai tay Lý Mặc Vân gắt gao nắm lấy chuôi kiếm, khuôn mặt vốn tuấn tú trở nên vặn vẹo âm trầm cực điểm.

Hắn gắt gao khống chế sự phẫn nộ cùng không cam lòng, răng cũng sắp nghiến vỡ.

Đêm nay, vốn là thời cơ săn bắn tốt nhất của hắn, hắn sớm sắp xếp tất cả, chờ sau khi giết chết Tô Dịch, liền lập tức ra khỏi thành, tới Thiên Nguyên học cung tìm Văn Linh Chiêu.

Thậm chí, hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị sẵn món quà muốn tặng cho Văn Linh Chiêu.

Nhưng ai ngờ, tất cả mưu tính lại ở thời khắc cuối cùng thất bại trong gang tấc, trôi theo dòng nước!

Bên cạnh, lão bộc thấp giọng nói: “Thiếu gia, tộc trưởng nói, bảo ngài đêm nay rời khỏi ngay, chưa có mệnh lệnh, sắp tới không thể về thành Quảng Lăng nữa.”

Lý Mặc Vân không khống chế được lửa giận trong lòng nữa, thấp giọng quát: “Phế vật đó cho dù tu vi khôi phục, đánh bại Mặc Thiên Lăng lại như thế nào? Chẳng lẽ bởi vì vậy, phụ thân muốn đuổi ta đi?”

Lồng ngực hắn cũng kịch liệt phập phồng một trận.

Chuyện tối nay xảy ra ở trên Long Môn yến hội, hắn đều đã biết được, cũng chính bởi vì như thế, mới khiến kế hoạch của hắn chết non ở đây.

Lão bộc thấp giọng giải thích: “Thiếu gia, tộc trưởng cố kỵ không phải Tô Dịch, cũng không phải bọn Phó Sơn, Hoàng Vân Xung, Niếp Bắc Hổ, mà là lo lắng ngài dưới cơn thịnh nộ, làm ra một ít hành động sai lầm.”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Về phần chuyện tiêu diệt Tô Dịch, có thể chờ một chút nữa. Tộc trưởng nói, trên người Tô Dịch này có bí mật khác, chính là bí mật này, mới sẽ khiến đám người Phó Sơn vô cùng coi trọng hắn.”

“Nếu không điều tra rõ bí mật này đã ra tay, rất có thể sẽ mang đến cho Lý gia chúng ta tai hoạ ngầm không thể đoán trước.”

Lý Mặc Vân ngây ra một phen, hồi lâu sau mới hít sâu một hơi, nói: “Ta biết rồi, nói cho phụ thân, ta lập tức về quận Vân Hà!”

Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.

“Các ngươi đi hộ tống thiếu gia, dọc đường không thể trì hoãn, phải mau chóng đến Vân Hà quận thành, nghe hiểu chưa?”

Lão bộc đuổi theo ra, phân phó một đám hộ vệ chờ bên ngoài.

“Vâng!”

Các hộ vệ đó ầm ầm hứa hẹn.

Mà thấy một màn này, trong lòng Lý Mặc Vân thở dài, biết phụ thân vẫn không yên tâm với mình, lo lắng mình giết cái hồi mã thương, lại vụng trộm lẻn vào trong thành đối phó Tô Dịch.

Thẳng đến lúc cưỡi ngựa tới ngoài thành Quảng Lăng, Lý Mặc Vân quay đầu nhìn cổng thành cao cao kia một lần, ánh mắt nổi lên sát ý lạnh như băng.

“Tô Dịch, ngươi chờ cho ta!”

Trong bóng đêm, hắn cùng một đám hộ vệ phóng ngựa lao đi.

...

Thiên Nguyên học cung.

Trước lầu các đỉnh một ngọn núi xanh tươi, có một cái ao suối nước nóng thiên nhiên.

Bóng đêm đã khuya, sao trên trời thưa thớt.

Hai bóng người yểu điệu ngâm trong nước ao nóng hầm hập, chỉ lộ ra cái cổ ngỗng trắng trẻo mảnh khảnh cùng dung nhan tuyệt đẹp.

Hơi nước vấn vít, sóng nước dập dờn.

Văn Linh Tuyết ngồi ở trên tảng đá trong ao, thoải mái mà duỗi một đôi chân ngọc thon dài trắng trẻo ở dưới mặt nước, bàn chân tinh xảo lấp lánh nghịch ngợm nhẹ nhàng vỗ dòng nước ấm áp, trên khuôn mặt thanh tú rạng rỡ kia lộ ra vẻ mặt thoải mái thả lỏng.

Dưới sóng nước sương mù bao phủ, thân thể thướt tha cân xứng kia như ẩn như hiện.

“Tỷ tỷ, trên thư tỷ phu đưa cho tỷ rốt cuộc viết cái gì thế?”

Văn Linh Tuyết nâng lên cổ tay trắng muốt, lau đi giọt nước nhỏ mà dày đặc trên trán, giọng thanh thúy hỏi.

Bên cạnh, Văn Linh Chiêu búi tóc cao, làn da như ngọc, khuôn mặt lạnh nhạt ở trong hơi nước có loại vẻ đẹp tựa như ảo mộng.

“Nhắc hắn làm gì.”

Nàng khẽ nhíu lại đôi mày ngài, cho dù là ở bên cạnh muội muội, vẻ mặt, dung nhan, khí chất của nàng vẫn như cũ mang theo một sự lạnh lùng, cô độc như băng.

Lời tuy như vậy, nhưng Văn Linh Chiêu lại không tự kìm hãm được nhớ tới một phong thư kia trước đó vài ngày, muội muội cố ý chuyển giao cho mình.

Trên đó chỉ có một câu:

“Chỉ mong ngươi có thể sớm ngày giải trừ hôn sự giữa ngươi ta, như thế, tất cả đều vui.”

Khi nhìn thấy lần đầu tiên, Văn Linh Chiêu cũng không khỏi ngẩn ra một phen, nhất thời cân nhắc không ra đoạn lời này của Tô Dịch rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm, hay là đang giọng điệu quái gở châm chọc mình.

Bởi vì như Tô Dịch ở trên giấy viết thư nói, nàng khắc khổ tu luyện, là vì trong lòng nghẹn một hơi, ý đồ thông qua cố gắng tu hành, nắm giữ lực lượng càng mạnh hơn, do đó thật sự khống chế vận mệnh bản thân, không chịu hôn sự này ràng buộc nữa!

Nhưng Văn Linh Chiêu lại không ngờ, Tô Dịch kia luôn bị mình không đặt vào mắt, coi là người xa lạ mà đối đãi, lại tựa như đoán được một ít tâm tư của nàng.

Nếu chỉ như thế thì thôi, nhưng giọng điệu của hắn ở giấy viết thư tỏ ra rất khác thường.

Tựa như... Cái gì gọi là tất cả đều vui?

Cái này thấy thế nào cũng như là một loại châm chọc!

Dẫn tới những ngày qua, Văn Linh Chiêu mỗi lần nhớ tới phong thư này, trong lòng liền thấy nói không nên lời và mất tự nhiên.

Ổn định tâm thần, Văn Linh Chiêu mắt sáng như nước, nhìn về phía muội muội, nói: “Ta đã nói với cha mẹ, muội lần này không cần theo bọn họ cùng nhau về thành Quảng Lăng nữa, về sau cứ ở lại Vân Hà quận thành Thanh Hà kiếm phủ tu hành.”

Dừng một chút, nàng trầm ngâm nói: “Chờ sau khi ta chính thức trở thành nhập thất đệ tử của sư tôn, liền nghĩ cách cũng sắp xếp muội vào Thiên Nguyên học cung, nếu như vậy, tỷ muội chúng ta liền lại có thể bên nhau lâu dài, ta cũng có thể chiếu cố đến muội mọi lúc.”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm nổi lên một tia mềm mại không dễ phát hiện.

“Tỷ tỷ, muội... Có thể không đáp ứng không?”

Ở bên, Văn Linh Tuyết chớp đôi mắt trong veo như nước, trông rất đáng thương nói.

Nàng cũng không muốn lưu lại như vậy.

“Không được.”

Văn Linh Chiêu nâng đôi mắt sáng lên, nhìn về phía bầu trời đêm, “Năm đó, ta đã bất hạnh bị ép thành hôn cùng một người xa lạ không liên quan, Linh Tuyết, ta quyết sẽ không để muội giẫm vào vết xe đổ của ta!”

Trong giọng nói lạnh nhạt toát ra một tia cay đắng cùng hận ý.

Hết quyển 1.

Bạn cần đăng nhập để bình luận