Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1667: Đại thế ba vạn năm một kiếm ép nó (1)

Vù!
Bóng người Tô Dịch từ trên trời giáng xuống.

Hắn chắp tay sau lưng, quan sát nam tử áo bào đen rơi trên mặt đất cách đó không xa, giọng điệu lạnh nhạt nói:

“Bây giờ, cho ngươi một cơ hội, giải thích với ta một chút, cái gì gọi là gà đất chó ngói không đáng để vào mắt? Cái gì gọi là đối với lực lượng thật sự... Hoàn toàn không biết gì cả?”

Nam tử áo bào đen rối bù, chật vật không chịu nổi thân thể run rẩy, mặt xanh mét, trong lòng dâng lên sỉ nhục cùng xấu hổ và giận dữ mãnh liệt.

Lời của Tô Dịch, từng chữ như đao, hung hăng đâm vào trong lòng nam tử áo bào đen.

Khiến hắn xấu hổ và giận dữ là, Tô Dịch lấy lời hắn từng nói, đến đánh mặt hắn, lực lượng nhục nhã cỡ đó, chọc giận hắn phổi cũng sắp nổ tung rồi.

Lúc trước kia, hắn nắm giữ lực lượng Ám Cổ Chi Cấm, đàm tiếu nhân gian đã có thể khiến hoàng giả sợ tuyệt vọng, nào có từng gặp giẫm đạp cùng đả kích bực này?

Người xem chiến đấu nơi xa vẻ mặt đều trở nên cổ quái, nam tử áo bào đen bị ngược đãi quá thảm, làm bọn họ muốn cười lại không dám cười, nghẹn rất khó chịu.

Cái này cũng thật sự gọi là phượng hoàng rụng lông không bằng gà!

Đương nhiên, không ai dám khinh thường nam tử áo bào đen.

Lần này là hắn xui xẻo đụng phải Tô Dịch, nếu đổi là đối phó bọn họ những người này, chỉ sợ không có một ai có thể sống sót!

“Người trẻ tuổi, nổi bật nhất thời tuy tốt, nhưng cũng đừng đắc ý quên hết tất cả!”

Nam tử áo bào đen hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Ta...”

Mới nói tới đây, liền thấy Tô Dịch lại muốn ra tay, trong lòng nam tử áo bào đen run rẩy, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Ngươi làm bậy nữa, nữ nhân này nhất định không sống được!”

Khi nói chuyện, hắn vung tay áo bào.

Một bóng người yểu điệu lảo đảo rơi ra, bị hắn bóp chặt cái cổ trắng như tuyết.

Tô Dịch nhíu mày.

Đây là một thiếu nữ, mặc váy trắng, mắt ngọc mày ngài, lông mày như lá liễu, dung mạo xinh đẹp thoát tục.

Chỉ là, sắc mặt nàng lại trắng bệch trong suốt, đôi mắt nhắm chặt, khí cơ quanh thân suy yếu không chịu nổi, bộ dáng hấp hối.

A Thương!

Tiên thiên băng phách linh thể sinh ra ở trong bổn nguyên Thương Thanh kia!

“Không ngờ, hạng người không ai bì nổi như ngươi, cũng sẽ làm ra hành vi tiểu nhân thấp kém ti tiện bực này.”

Tô Dịch lạnh nhạt mở miệng.

Đám người nơi xa xôn xao, cũng đều không ngờ, ở lúc nam tử áo bào đen sắp bị hoàn toàn trấn áp, lại trình diễn biến cố bực này!

Chỉ thấy nam tử áo bào đen khinh thường nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, còn nói chuyện gì hèn hạ cùng ti tiện?”

Có con tin trong tay, rõ ràng làm hắn trở nên không còn sợ hãi.

Tô Dịch nói thẳng: “Thả nàng, ta cho ngươi một con đường sống.”

Nam tử áo bào đen ngửa mặt lên trời cười phá lên, nói: “Đến lúc này, ngươi tiểu gia hỏa này còn dám cứng như vậy, chẳng lẽ, thực không để ý nữ nhân này bị giết?”

Khi nói chuyện, bàn tay hắn cắt một phát.

Phốc!

Trên cánh tay trái A Thương bị cắt một vết, một mảng máu tươi tỏa ra hào quang màu vàng vừa mới bắn ra, đã bị nam tử áo bào đen há mồm hút hết.

“Trong máu tươi của nữ nhân này ẩn chứa lực lượng băng phách huyết kim, đây chính là thần dược hàng đầu thế gian, xương trắng mọc thịt hồi sinh người chết, diệu dụng vô cùng, vừa vặn có thể chữa thương cho ta.”

Nam tử áo bào đen liếm môi, lộ ra vẻ mặt say mê.

Bộ dáng cùng thần thái cỡ đó, có thể nói ngông cuồng đến mức tận cùng.

Vẻ mặt Tô Dịch không một gợn sóng, chỉ có đôi mắt càng thêm thâm thúy cùng lạnh nhạt.

Người quen thuộc hắn đều rõ, Tô Dịch đã bị kích lên sát tâm.

“Ha ha, vì sao không nói? Là ra vẻ trấn định, hay là không biết làm sao?”

Nam tử áo bào đen cười to.

Hắn như muốn phát tiết xấu hổ và giận dữ lúc trước bị Tô Dịch chà đạp, trên mặt đầy trêu tức cùng khinh miệt, “Ngươi tiểu gia hỏa này không phải ghê lắm sao? Nếu không để ý nữ nhân này sống chết, vì sao đứng ngây ra đó không dám động đậy?”

Chẳng qua, hắn giống như cũng lo lắng hoàn toàn chọc giận Tô Dịch, lập tức chuyển đề tài, nói: “Như vậy đi, giao ra Hạt Giống Thương Thanh, ta lập tức thả cô ta! Nếu không, cô ta hôm nay chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Không khí lập tức trở nên áp lực căng thẳng.

Người xem chiến đấu nơi xa, trái tim cũng không khỏi treo lên, nín thở tập trung tinh thần.

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía A Thương, gặp thương thế bực này, thiếu nữ vẫn nhắm chặt đôi mắt như cũ, chưa từng từ trong hôn mê tỉnh lại.

Lúc trước, chính là A Thương giao cho hắn Hạt Giống Thương Thanh.

Hắn lại nào có thể thấy chết mà không cứu?

Đột nhiên, nam tử áo bào đen lạnh lùng nhắc nhở: “Ngươi tốt nhất thành thật chút, lúc này vận dụng bất cứ thủ đoạn nào, sẽ chỉ ngay lập tức hại chết ả.”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía nam tử áo bào đen, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ta vốn còn có chút hứng thú đối với lai lịch của ngươi, cũng từng cho ngươi cơ hội, đáng tiếc là, chính ngươi lại không quý trọng. Biết không, Tô mỗ bình sinh hận nhất, đó là bị người khác tiến hành áp chế.”

Lời nói không mang theo một tia cảm xúc dao động.

Nam tử áo bào đen đột nhiên phát hiện cái gì, khẽ biến sắc, theo bản năng muốn né tránh.

Nhưng lại đã chậm một bước.

Chỉ thấy ở sâu trong đôi mắt thâm thúy kia của Tô Dịch, đột nhiên lộ ra hào quang u ám, trong mơ hồ, như có hư ảnh một thanh đạo kiếm thần bí quấn quanh chín tầng xiềng xích hiện lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận