Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 950: Phép tiên nhân không diệt con kiến (2)

Nhưng bây giờ, lão mù lại như tôi tớ, nghe lệnh thiếu niên Ích Cốc cảnh trước mắt! !
Điều này làm Vu Thượng Lâm nhất thời ý thức được không ổn.

Trách không được thiếu niên này không sợ hãi như thế, thì ra là có lão mù chống lưng!

Hít sâu một hơi, Vu Thượng Lâm cố nén sự bất an trong lòng, thấp giọng nói: “Tiền bối, ta nghĩ đây là một cái hiểu lầm...”

Bốp!

Không đợi nói xong, lão mù đã nâng tay vỗ một cái, đánh ở trên người Vu Thượng Lâm.

Một cái tát mà thôi, vị cường giả Âm Sát môn Tụ Tinh cảnh này, thân thể liền như ruồi bọ hung hăng đập trên mặt đất, mặt đá phiến nứt nẻ vỡ nát, khói bụi tràn ngập.

Lại nhìn Vu Thượng Lâm, đã mặt mũi bầm dập, tóc tai bù xù.

Vù!

Đám người Nguyên Hằng và Lăng Vân Hà đều hít vào khí lạnh, ai có thể ngờ được, ở trước mặt lão mù kia, nhân vật Tụ Tinh cảnh thế mà cũng không chịu được như thế?

“Ta bảo ngươi lựa chọn chết như thế nào, không phải bảo ngươi thừa nhận sai lầm.”

Lão mù khàn khàn lên tiếng.

Vu Thượng Lâm hoảng sợ nói: “Tiền bối, ta đến từ Âm Sát môn, phụng lệnh Niết Phong thánh tử làm việc, ngài...”

Rắc!

Còn chưa dứt lời, cổ Vu Thượng Lâm đã bị lão mù một cước giẫm nát, tính cả thần hồn của hắn, đều bị một cước này hung hăng chấn vỡ nổ tung.

“Thứ như con kiến, còn nhảy nhót kêu gào, không biết sống chết.”

Lão mù vẻ mặt khinh thường, nhổ nước bọt.

Nguyên Hằng, Lăng Vân Hà bọn họ đều chấn động, lão mù ra tay rất lưu loát, giết chết một vị tồn tại Tụ Tinh cảnh, tùy ý tựa như giẫm chết một con kiến!

“Công tử, nếu không tiểu lão trực tiếp giết tới Âm Sát môn, đi đạp chết hết lũ yêu ma quỷ quái này?”

Lão mù xoay người, cung kính mở miệng, trên gương mặt khô gầy kia đã mang theo nét nịnh nọt.

Ầm!

Lúc này, cửa chính đình viện bị đá văng từ bên ngoài.

Các tu sĩ Âm Sát môn vốn chờ bên ngoài nghe được động tĩnh, xông vào, khí thế hùng hổ.

“Vu trưởng lão! !”

Có người kinh hô.

“Cái này...”

“Các ngươi lớn mật, dám ở trên địa bàn Âm Sát môn ta giết người!”

Các tu sĩ đó đều thấy được Vu Thượng Lâm phơi thây đưới đất, sắc mặt đều biến đổi hẳn, vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

“Lại tới một đám chịu chết.”

Bọn Nguyên Hằng, Lăng Vân Hà vẻ mặt cổ quái, ánh mắt nhìn về phía các tu sĩ Âm Sát môn kia đều mang theo một mảng thương hại.

Lão mù chưa xoay người, cười ha ha chắp tay nói với Tô Dịch: “Công tử, theo tiểu lão thấy, vẫn là mang Âm Sát môn này san bằng tốt nhất, đỡ cho lũ ruồi bọ này liên tiếp đến phiền ngài.”

Trên ghế mây, Tô Dịch chậm rãi nói: “Như vậy quá tàn bạo rồi, oan có đầu nợ có chủ, việc này đã là Niết Phong thánh tử kia dẫn lên, tự nhiên do hắn đến gánh vác hậu quả.”

Lão mù nghiêm nghị, tán thưởng: “Công tử có cái nên làm có việc không nên làm, thật là phong phạm đại trượng phu, tiểu lão xa xa không bằng.”

Mọi người: “...”

Thế này cũng có thể nhân cơ hội nịnh nọt?

Tô Dịch cũng không khỏi ngẩn ra một phen, thân là đồ tôn của Sĩ Quan Lão Quỷ, lão mù này bản lãnh khác không nhìn ra bao nhiêu, bản lãnh a dua nịnh hót trái lại rất cao.

“Sao... Sao là hắn! ?”

Chợt, một tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên.

Chỉ thấy trong các tu sĩ Âm Sát môn kia, một mỹ phụ trang phục cung đình đứng ở phía sau đám người, giờ phút này như bị dọa kinh hãi, ánh mắt dại ra nhìn Tô Dịch trên ghế mây, vẻ mặt kinh sợ, cả người đều đang run bần bật.

Phi Linh kiếm phủ trưởng lão Luyện Lãnh Nguyệt!

Bọn Nguyên Hằng và Lăng Vân Hà nhất thời nhận ra, chỉ là bọn họ đều có chút nghi hoặc, nữ nhân này rõ ràng là trưởng lão Phi Linh kiếm phủ, bây giờ tại sao ở cùng một chỗ với người của Âm Sát môn?

“Luyện trưởng lão, ngươi đây là làm sao?”

Các tu sĩ Âm Sát môn kia cũng bị chấn động, vẻ mặt nghi hoặc.

Luyện Lãnh Nguyệt lại không để ý tới bọn họ, ‘bịch’ quỳ ở trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nói: “Đại nhân tha mạng, thiếp thân không biết là ngài, mong rằng thứ tội!”

Toàn trường yên tĩnh.

Các tu sĩ Âm Sát môn kia thấy vậy, nhất thời dự cảm được không ổn.

“Ngươi cũng là thủ hạ Niết Phong thánh tử kia?”

Tô Dịch có chút bất ngờ.

Luyện Lãnh Nguyệt lắp bắp nói: “Hồi bẩm đại nhân, thiếp thân vốn là tu sĩ đi ra từ Âm Sát môn, ở thời điểm mấy năm trước gia nhập Phi Linh kiếm phủ, đảm nhiệm chức trưởng lão.”

“Luyện trưởng lão, ngươi có thể nào quỳ trước kẻ địch! ?”

Các tu sĩ Âm Sát môn kia đều tức giận.

“Các vị, vị này là Tô Dịch Tô đại nhân!”

Luyện Lãnh Nguyệt vừa nói ra lời này, các tu sĩ Âm Sát môn này đều như bị sét đánh, ai cũng trợn tròn mắt.

Ở lúc phụng mệnh tiến đến, bọn họ đã từ trong miệng Luyện Lãnh Nguyệt biết được chuyện Tô Dịch ở Thúy Hàn cốc tiêu diệt đám người Khải Trùng Tử.

Lúc ấy, Niết Phong thánh tử còn suy đoán, Tô Dịch rất có thể giống với hắn, là một vị yêu nghiệt sống sót từ cổ đại!

Ai có thể ngờ, đối tượng bọn họ lần này tìm đến, thế mà chính là người này?

Lập tức, hai đầu gối các tu sĩ Âm Sát môn cũng như nhũn ra, trái tim đều chìm vào đáy vực, cuối cùng đã hiểu, vì sao Luyện Lãnh Nguyệt sẽ hoảng sợ cùng bất an như vậy.

Bởi vì lúc trước ở Thúy Hàn cốc, nàng vừa mới từ dưới tay Tô Dịch nhặt về một cái mạng!

Nhìn vẻ mặt các tu sĩ Âm Sát môn kia biến hóa, bọn Nguyên Hằng, Lăng Vân Hà đều cảm thấy thú vị, lúc đến khí thế hùng hổ, bây giờ lại lòng người hoảng sợ.

Sự tương phản này quá lớn.

Tô Dịch lại có chút hứng thú rã rời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận