Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 590: Thiên Ẩn tông lưu Hỏa Chân quân (1)

Ngay sau đó, bóng người nguy nga trên không trung của Thiết Không, bị kiếm khí dài khoảng trăm trượng bổ ra, máu vung vãi bầu trời đêm.
Vị tiên thiên võ tông yêu linh “Đại Lực Bạo Viên” biến thành này còn chưa rơi xuống đất, bóng người hắn đã chia làm hai đoạn, máu cùng nội tạng đổ ập trên không, rào rào rơi xuống.

Tử trạng cỡ đó, nhìn mà ghê người.

Ầm!

Trên mặt đất, càng bị một kiếm này đánh ra một vết nứt thẳng tắp dài trăm trượng, đá bắn tung tóe, bùn đất bay lên.

Lại nhìn mười tám bóng người tạo thành chiến trận kia, cũng gặp phải cắn trả đáng sợ, từng người ngang dọc bay ngược đi, miệng mũi phun máu, tiếng kêu thảm thiết rung trời.

Lúc trước, tinh khí thần bọn họ hòa hợp một thể với Thiết Không, mà bây giờ theo Thiết Không chết, cũng làm bọn họ bị thương nặng đáng sợ!

Một kiếm, ngang trời trăm trượng, chém Thiết Không, phá chiến trận!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tưởng tượng, đây là uy thế một kiếm đến từ một thiếu niên cảnh giới tông sư tầng hai?

Cách đó không xa, Vương Trác dại ra ở đó.

Vị cung chủ Thiên Hành học cung này, Đại Chu Thanh Tốn vương, đại nhân vật một trong mười đại tiên thiên võ tông, trong lòng giờ phút này đã nhấc lên sóng triều tận trời.

Hắn tự nhận không xem nhẹ Tô Dịch.

Nếu không, sẽ không ở đây tỉ mỉ bố cục, tiến hành mai phục.

Nhưng hắn lại không ngờ, Tô Dịch một thiếu niên mười bảy tuổi như vậy, sẽ mạnh đến bực này!

Điều này hoàn toàn đảo điên đánh giá cùng phán đoán của hắn, dẫn tới cũng có chút không thể tưởng tượng, trên đời này sao có thể có nhân vật yêu nghiệt như vậy.

Mưa vẫn đang rơi.

Ông lão nhỏ gầy kia lúc trước từng bày ra Tiểu Lôi Hỏa trận, cũng là một vị nhân vật tông sư tầng năm, nhưng lúc này lại sợ tới mức mặt không còn màu máu, run bần bật.

Mà nơi xa, Tô Dịch giơ ô giấy dầu, đi tới bên này, bước đi thong dong, bộ áo bào xanh không dính một hạt bụi.

“Còn có thủ đoạn khác hay không?”

Tô Dịch khi nói chuyện, nâng tay ném đi.

Ông!

Huyền Ngô kiếm như có linh tính, chợt lóe ở trên không, liền rơi ở chỗ thi thể Thiết Không.

Chỉ thấy trong thân kiếm u ám kia, mơ hồ có hư ảnh một con hung cầm đang vỗ cánh, khiến thân kiếm cũng theo đó run nhè nhẹ, ngân lên từng đợt.

Mắt thường có thể thấy được, thi thể Thiết Không nhanh chóng khô quắt đi, tinh huyết lưu lại trong đó thế mà tất cả đều bị Huyền Ngô kiếm hấp thu hết!

Sau đó, Huyền Ngô kiếm lóe lên, quay về trong tay Tô Dịch.

Một màn yêu dị khát máu đó, làm Vương Trác hoàn toàn không thể bình tĩnh, kinh nghi nói: “Thanh kiếm này của ngươi chẳng lẽ đã thông linh?”

Tô Dịch lắc đầu, “Chưa nói tới, chẳng qua biết khát uống máu tươi, hấp thu một ít tinh khí thần mà thôi.”

Vương Trác hít sâu một hơi, thở dài nói: “Trách không được ngươi không sợ hãi, có được linh kiếm khủng bố bực này, trừ phi lục địa thần tiên ra tay, nếu không, thiên hạ này người nào không thể giết?”

Hiển nhiên, hắn đã hiểu lầm, coi Huyền Ngô kiếm thành con bài chưa lật của Tô Dịch.

Tô Dịch tự nhiên sẽ không giải thích, nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm nữa.”

Vương Trác khẽ biến sắc, sau đó cười khổ nói: “Tô công tử, Vương mỗ tự nghĩ vừa rồi, lấy lễ đối đãi, thịnh tình mời, tuyệt đối không có bất cứ suy nghĩ gia hại nào...”

Tô Dịch thản nhiên ngắt lời nói: “Nhưng không có cách nào, ngươi dù sao đã ra tay.”

Vương Trác vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhưng Vương mỗ dám cam đoan, cho dù vừa rồi Tô công tử bị đánh bại, Vương mỗ cũng tuyệt đối sẽ không hạ tử thủ, dù sao, mục đích của Vương mỗ lần này, là mời công tử gia nhập trận doanh chỗ ta.”

Dừng một chút, hắn cay đắng nói: “Bây giờ, công tử cũng có thể cho Vương mỗ một cơ hội bù lại sai lầm hay không?”

Tô Dịch nói: “Nhưng ta không nhìn thấy bất cứ thành ý nào.”

Vương Trác ngẩn ra, sau đó như hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía ông lão nhỏ gầy bên người, áy náy nói:

“Dũng Minh huynh, chỉ có thể ủy khuất ngươi rồi.”

Sắc mặt ông lão nhỏ gầy biến đổi hẳn, nói: “Đại nhân, ngài...”

Ầm!

Còn chưa nói xong, đầu lão đã bị đập vỡ, bóng người mềm nhũn ngã xuống đất.

Tô Dịch hơi nheo mắt, lắc đầu nói: “Không đủ.”

Vương Trác hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa.

Nơi đó nằm ngổn ngang mười tám bóng người, đều là cường giả trước đó kết thành “Lục Hợp Tụ Khí trận”.

“Đi mau!”

Phát hiện ánh mắt của Vương Trác, các cường giả kia đều ý thức được không ổn, ngay lập tức muốn đào tẩu.

“Các vị, thật sự xin lỗi.”

Vương Trác thở dài một tiếng, bóng người lóe lên, lao vào trong màn mưa, triển khai giết chóc đối với các cường giả kia.

Chỉ một lát sau, mười tám vị cường giả bị giết hết, không ai sống sót.

Vương Trác quay về, ủ rũ nói: “Tô công tử, bây giờ thành ý đủ chưa?”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía ly miêu màu đen trong lòng hắn, kẻ sau nhất thời xù lông, rít lên meo một tiếng, con ngươi yêu dị màu lam âm u tràn ngập kinh sợ.

Sắc mặt Vương Trác hoàn toàn thay đổi, nói: “Tô công tử, ly nô không thể giết.”

Tô Dịch thu hồi ánh mắt, như có chút suy nghĩ nói: “Ngươi có biết, trong cơ thể nó tiềm tàng một luồng yêu hồn cổ quái hay không?”

Vẻ mặt Vương Trác hơi cứng ngắc, chỉ cảm thấy da đầu cũng mơ hồ có chút phát tê, giật mình nói: “Công tử sớm đã nhìn ra?”

Tô Dịch lạnh nhạt nói: “Loại tiểu nghiệt súc này, còn trốn không thoát pháp nhãn của Tô mỗ, như vậy đi, ngươi tự tay giết nó, ta cho ngươi một con đường sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận