Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1211: Đoạt bảo (2)

“Nếu thật sự là Phược Linh Tác của Hoàn thị, sao lại ở trong tay Tô Dịch? Chẳng lẽ nói, trước kia, Tô Dịch từng săn giết đại nhân vật của Hoàn thị?”
Niếp Ly nhíu mày.

Tuy đoán không ra nguyên do, nhưng một màn như vậy, vẫn khiến trong lòng mọi người hiện lên một đám mây đen.

Trước mắt tình cảnh của bọn họ có thể nói cực kỳ nguy hiểm, không chỉ bị nhốt ở trong một tòa cấm trận, còn phải đề phòng mọi lúc sát kiếp đột nhiên xảy ra.

“Để ta tới thử xem.”

Niếp Ly trầm giọng mở miệng.

Hắn ‘Keng’ một tiếng, rút ra chiến đao màu máu đeo trên lưng.

Chiến đao lưỡi đao như máu, yêu dị khiếp người, thân đao bao trùm một sắc lệnh màu đen quỷ dị thần bí.

Minh Ngâm Huyết Đao!

Một món minh bảo quỷ đạo cổ xưa.

Một đao trong tay, trên mặt Niếp Ly hiện lên vẻ mặt nghiêm túc kính sợ, trầm giọng nói: “Còn xin lão tổ hiển linh, giúp vãn bối Niếp Ly phá trận!”

Ở dưới ánh mắt chấn động nhìn chăm chú của mọi người, Minh Ngâm Huyết Đao nở rộ hào quang màu máu ngút trời, mơ hồ có thể thấy được trong ánh sáng màu máu kia, có một bóng người như hư ảo hiện ra.

Đây là một ông lão gầy trơ xương, mặc áo bào màu máu, cả người quỷ khí nồng đậm, sương mù sát khí bốc hơi, tỏa ra uy thế khủng bố khiếp người.

Giống như từ trong địa ngục vớt ra một tuyệt thế hung hồn.

“Một nguyên thần thuộc về quỷ tu Linh Tướng cảnh!”

Phong Tử Đô hít khí lạnh.

Hắn không ngờ, con bài chưa lật trong tay Niếp Ly, thế mà lại cường đại như vậy!

Người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lần này đến Tu Di tiên đảo, bọn họ ai cũng chuẩn bị con bài chưa lật có thể xưng là đại sát khí, nhưng ai cũng không ngờ, trên người Niếp Ly, còn có chứa nguyên thần một lão già khủng bố như vậy.

“Một tòa cấm trận mà thôi, xem lão phu phá ra một con đường sống cho các ngươi!”

Trong hào quang màu máu sôi trào, ông lão áo bào màu máu kia vẻ mặt kiêu căng, thản nhiên mở miệng.

Tay áo bào lão phồng lên, Minh Ngâm Huyết Đao phát ra tiếng ngân, chợt rơi vào trong tay lão, bỗng chém về phía trước.

Bá!

Đao khí màu máu chói mắt vô cùng, mang theo khí tức hung lệ ngập trời, dựng lên ngang trời.

Ầm ầm!

Tòa cấm trận này nổ vang, phù văn như thủy triều, ngăn cản ở phía trước, cứng rắn triệt tiêu hóa giải hết một đạo đao khí hung lệ đáng sợ kia.

“Hừ!”

Ông lão áo bào màu máu hừ lạnh một tiếng, đang muốn ra tay lần nữa.

Vù!

Trong hư không đột nhiên hiện lên một cái gương báu đồng xanh.

Gương báu trong suốt tròn trịa, khi hiện lên trên không trung, mặt ngoài tấm gương bỗng mở ra một con ngươi màu đỏ tươi, như ác ma đến từ địa ngục chăm chú nhìn, lạnh nhạt, tàn khốc, lạnh như băng.

Hầu như cùng lúc đó, con ngươi màu đỏ tươi kia bắn ra một đạo hào quang màu máu quỷ dị, lấy tốc độ không thể tưởng tượng, đánh trúng ông lão áo bào màu máu nơi xa.

Ầm!

Trên thân ông lão áo bào màu máu, ánh sáng màu máu bắn tung tóe, kịch liệt mấp máy, phát ra tiếng kêu rên thống khổ, toàn bộ nguyên thần đều mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.

Không thể nghi ngờ, một đòn này cực khủng bố, nháy mắt làm bị thương nặng một nguyên thần quỷ tu Linh Tướng cảnh này!

“Đáng chết, là ‘Phệ Linh Bảo Giám’ của Hoàn thị!”

Ông lão áo bào màu máu cả kinh biến sắc, bóng người vù một tiếng, liền nấp vào trong Minh Ngâm Huyết Đao, thế mà bị dọa không dám ló mặt nữa.

Cái này tỏ ra rất buồn cười.

Lúc trước, lão còn vẻ mặt kiêu căng, hung uy ngập trời, không đặt cấm trận phía trước ở trong mắt.

Nhưng chỉ sau một đòn, lão liền sợ hãi...

“Phệ Linh Bảo Giám...”

Niếp Ly sắc mặt xanh mét, kinh ngạc giân dữ đan xen.

Ông lão áo bào màu máu là chỗ dựa lớn nhất của hắn, cũng là chỗ để tự tin lần này có gan gọi nhịp cùng Tô Dịch.

Nhưng nào ngờ, chỉ một cái đối mặt mà thôi, ông lão áo bào màu máu liền bại trận!

Lại nhìn đám người Mai Ngôn Bạch, ai cũng đã biến sắc.

Phược Linh Tác trước đó, đã ra ngoài bọn họ dự kiến.

Mà Phệ Linh Bảo Giám bây giờ, làm bọn họ đều thiếu chút nữa không dám tin vào ánh mắt mình, từ khi nào, bảo vật cường đại đến từ ma tộc Hoàn thị, thế mà lại rơi vào trong tay Tô Dịch?

Ầm!

Căn bản không cho bọn họ thời gian nghĩ nhiều, cấm trận nổ vang, ngưng kết ra từng thanh kiếm cấm chế sắc bén, như mưa rào, bao phủ về phía bọn họ.

Đậu Khấu nghiến răng một cái, phất tay áo bào.

Một mảng hào quang rực rỡ lao ra, nhìn kỹ đó rõ ràng là một cây quạt lông sắc thái rực rỡ.

Theo Đậu Khấu vung, quạt lông lao ra ráng màu rực rỡ đầy trời, hình thành những màn hào quang tựa như gợn sóng màu sắc rực rỡ, chắn ngang trước mặt mọi người.

Thải Luyện Vũ Phiến!

Một trong những con bài chưa lật giữ mạng của Đậu Khấu, truyền thừa từ trong tay một vị tiền bối Linh Tướng cảnh của tông tộc nàng, bên trong ẩn chứa linh quang năm màu.

Một khi thi triển, từng tầng linh quang như gợn sóng khuếch tán, màn hào quang hình thành được gọi là “Ngũ Sắc Linh Thuẫn”, đủ để ngăn trở cường giả Linh Tướng cảnh toàn lực công phạt.

Ầm ầm ầm!

Thanh kiếm cấm chế dày đặc như mưa rào lao đến, khi bổ vào trên từng tầng Ngũ Sắc Linh Thuẫn kia, sinh ra tiếng nổ vang ầm ầm kịch liệt, cơn mưa ánh sáng tản ra như thủy triều.

Cuối cùng, thanh kiếm cấm chế dày đặc kia đều bị ngăn cản hóa giải.

Còn chưa đợi mọi người thở phào, keng!

Một tiếng đao ngân réo rắt vang vọng.

Chỉ thấy Thanh Nghệ Phi Đao dài ba tấc lao ra, giao nhau chém ra một đôi đao khí dài mười trượng, hung hăng chém về phía những tầng Ngũ Sắc Linh Thuẫn kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận