Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1434: Hỏi lòng có thẹn (2)

Khuôn mặt nữ tử tóc bạc váy màu máu đột nhiên biến sắc, nói: “Nhưng như thế, ta đời này kiếp này, chẳng phải không thể thoát khỏi bảo vật này nữa?”
Tô Dịch thản nhiên nói: “Đến lúc đó, ta có thể truyền thụ ngươi một môn pháp quyết, để ngươi có thể hoàn toàn dung nhập bảo vật này vào trong đạo hạnh của mình.”

Nữ tử tóc bạc váy màu máu rất muốn hỏi một câu, trên đời này thực có pháp quyết như thế?

Nhưng cuối cùng, nàng nhịn xuống.

Nàng nhớ tới lúc trước Tô Dịch đi về phía mình, uy thế khủng bố tựa như thần linh trên trời kia, cũng nhớ tới một mảng kiếm uy vô thượng không cách nào hình dung kia.

“Được, ta đáp ứng!”

Nữ tử tóc bạc váy màu máu nghiến răng gật đầu.

...

Sau nửa canh giờ.

Tô Dịch lúc đi ra khỏi tòa đại điện kia, tùy tay đưa “Hồn Thiên Luyện Hồn Đăng” đã phong ấn cho Ninh Tự Họa.

“Sau khi rời khỏi đây, trấn bảo vật này ở trong Cửu Tuyệt Phong Thiên Trận.”

Tô Dịch nói: “Như thế, vô luận Thanh Lạc kia khi nào tìm đến, đều sẽ ngay lập tức bị Thiên Ly tìm được. Như thế, đủ có thể giải quyết Thanh Lạc mối tai họa ngầm này.”

Thiên Ly, đã là tên của Thiên Ly kiếm, cũng là tên của nữ tử tóc bạc váy màu máu.

Lúc trước ở trong đại điện, Thiên Ly đã hoàn toàn dung nhập tính linh của mình vào trong Hồn Thiên Luyện Hồn Đăng.

Sau đó, bảo vật này lại bị Tô Dịch lấy bí pháp phong cấm, Thiên Ly cho dù mang ý xấu, cũng không có khả năng nguy hiểm cho người khác trong di tích Quần Tiên Kiếm Lâu.

Ninh Tự Họa nói: “Đến lúc đó, nếu Thiên Ly không phải đối thủ của Thanh Lạc nên làm thế nào?”

Nàng tự nhiên rõ, Tô Dịch là không có khả năng ở lại di tích Quần Tiên Kiếm Lâu mãi.

“Yên tâm, đều là kiếm linh, nội tình của Thiên Ly cũng không kém gì Thanh Lạc, chờ lúc ta rời khỏi, lại bố trí một ít thủ đoạn nhỏ, đủ có thể để Thanh Lạc có đến mà không có về.”

Tô Dịch cười nói.

“Vậy... Đạo hữu tính khi nào rời khỏi?”

Ninh Tự Họa hỏi.

“Sau khi chứng đạo Hóa Linh cảnh.”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Ta từng đáp ứng hoàng đế Đại Hạ, sẽ ở trước khi đại thế rực rỡ tiến đến, đi giúp hắn chữa trị Cửu Đỉnh Trấn Giới Trận, tự nhiên không thể nuốt lời.”

“Nhanh như vậy?”

Ninh Tự Họa giật mình.

Theo nàng biết, tu vi của Tô Dịch sớm đã tới trình độ Tụ Tinh cảnh đại viên mãn, trước mắt chỉ thiếu một cơ hội, liền có thể nghênh đón Hóa Linh chi kiếp, trùng kích Hóa Linh chi cảnh.

“Nhanh sao? Ta còn không biết khi nào mới có thể đột phá cảnh giới đây.”

Tô Dịch cười lên.

Hắn đối với khi nào có thể đột phá cảnh giới cũng không quá để ý.

Như hắn lúc trước dự đoán, việc cơ hội, tự có trời định, hồ nước khi sen nở, tự có ong bướm bay đến, nếu cố ý cưỡng cầu, ngược lại giảm cấp bậc.

Khi nói chuyện với nhau, hai người đã rời khỏi mảng thế giới trong lòng đất bị gọi là “quy tịch chi địa” kia, tới trên mặt đất.

“Tô tiên sinh, chuyến này thuận lợi không?”

Ứng Khuyết một mực canh giữ ở nơi đó vội bước lên phía trước chào.

Tô Dịch gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói: “Ta lần này khi quay về, dẫn theo một con Dong Kim Sư Thú, tên gọi Kim Nô, về sau do nó đến trấn thủ bên ngoài di tích Quần Tiên Kiếm Lâu, ngươi về sau ở luôn trong di tích tu hành đi.”

Trong lòng Ứng Khuyết rung lên, cảm kích nói: “Đa tạ đại ân của Tô tiên sinh.”

Tô Dịch khoát tay áo, nói: “Không cần cảm tạ ta, về sau nếu có rảnh rỗi, liền giúp ta đi chỉ điểm Kim Nô tu hành một phen là được.”

“Vâng!”

Ứng Khuyết nghiêm nghị lĩnh mệnh, trong lòng lại cảm thán một phen, Dong Kim Sư Thú kia thật ra tốt số, có thể trông coi môn đình giúp Tô tiên sinh, về sau lo gì không thể tiến bộ thần tốc trên đại đạo?

Chẳng qua, mình hôm nay hẳn là hoàn toàn vào pháp nhãn Tô tiên sinh, cũng tuyệt đối không phải Kim Nô kia có thể so sánh!

...

Trong một đoạn thời gian kế tiếp, cuộc sống của Tô Dịch thật sự phong phú, tuy cơ hội đột phá cảnh giới vẫn chưa tới, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi.

Rèn luyện kiếm đạo, tìm hiểu đại đạo, luyện chế bí phù, rèn luyện Huyền Ngô kiếm...

Ngẫu nhiên nhàn rỗi, liền cùng Trà Cẩm, Văn Linh Tuyết các nàng cùng nhau uống trà uống rượu, ngắm cảnh, thuận tiện cũng chỉ điểm mọi người tu hành một phen.

Phong phú thích ý, hoàn toàn không để ý tới bên ngoài biến hóa.

Thời gian trôi qua từng ngày một.

Đêm khuya hôm nay.

Tô Dịch đang ở trong phòng tu luyện.

Hồ lô dưỡng hồn treo ở trên tường đột nhiên lay động một trận.

“Có việc gì thế?”

Tô Dịch mở mắt ra, nhíu mày.

Hắn ở lúc tĩnh tâm ngồi thiền, không thích nhất chính là bị quấy rầy.

“Chủ... Chủ nhân, hôm nay là...”

Trong hồ lô dưỡng hồn, truyền ra thanh âm trong veo lắp bắp kia của Khuynh Oản.

“Đi ra nói chuyện đi.”

Tô Dịch day day đầu lông mày.

Trong khoảng thời gian này từ Đại Hạ quay về đến nay, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ ở lúc đêm khuya không người, tán gẫu với Khuynh Oản một chút chuyện trên tu hành.

Hứng thú đến, liền cùng Khuynh Oản uống rượu nói chuyện.

Tới bây giờ, thiếu nữ thanh lệ dễ mến, mặt mày như tranh vẽ, tính tình lại có chút khờ này, tu vi cũng đã tới Tụ Tinh cảnh sơ kỳ.

Tiến cảnh chưa nói là nhanh, thậm chí còn không bằng Nguyên Hằng.

Nhưng căn cơ của Khuynh Oản lại cực kỳ hùng hậu.

Nàng vốn là thuần âm chi thể, lại tu luyện truyền thừa tối cao “Thập Phương Tu La Kinh” của quỷ tu nhất mạch, lại thêm Tô Dịch thường xuyên lấy ra tài nguyên tu hành cho nàng, một thân đạo hạnh mài giũa vượt xa quỷ tu cảnh giới ngang nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận