Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 241: Kiếm ngân vang như nước (1)

Bố trí xong, Trình Vật Dũng đứng dậy, quyết định mang tin tức mình điều tra được lần lượt nói cho Viên Lạc Hề.
Không có cách nào cả, vị hòn ngọc quý trên tay tộc trưởng này vẫn luôn để ý việc này.

Ngay cả nhị thiếu gia cũng tò mò Tô tiên sinh muốn làm gì.

Tối hôm đó.

Ở dưới Hoàng Càn Tuấn dẫn dắt, Tô Dịch tới trong một tòa “luyện khí phường” rất có danh tiếng của quận thành Vân Hà.

Hắn quyết định luyện kiếm.

Luyện một thanh linh kiếm thật sự có thể phát huy ra chiến lực của mình!

Hao phí ba khối linh thạch bậc một, Tô Dịch từ luyện khí phường thuê một phòng luyện khí.

Chủ luyện khí phường rất nghi hoặc, mọi khi khách đến, đều là mời vị đại sư nào đó đến đúc binh khí.

Nhưng thiếu niên này lại rất kỳ quái, thế mà muốn tự mình đúc kiếm!

Hơn nữa còn trả giá cao mua một lô tài liệu phụ trợ luyện khí đắt nhất.

Nhưng, khách đã vui vẻ tiêu tiền, chủ luyện khí phường tự nhiên sẽ không từ chối.

Hoàng Càn Tuấn thì ở lại sảnh trước luyện khí phường chờ đợi.

Tòa luyện khí phường này rất nổi tiếng, mặc dù là buổi tối, cũng có không ít khách mặc cẩm y hoa phục đến, hầu như thuần một sắc đều là võ giả.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Một canh giờ vội vàng qua đi.

Đột nhiên, Hoàng Càn Tuấn đang chán đến chết nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Đó là một thanh niên ăn mặc hoa mỹ, ngọc thụ lâm phong, tao nhã, bên người dẫn theo một đám tùy tùng.

Vừa thấy đã biết lai lịch phi phàm.

Chủ nhân luyện khí phường cúi đầu khom lưng ở bên người thanh niên áo bào hoa, vẻ mặt cực kỳ nịnh nọt.

“Tần Phong biểu ca!”

Hoàng Càn Tuấn vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng, sải bước đi lên phía trước.

Thanh niên áo bào hoa nhìn thấy Hoàng Càn Tuấn, hơi ngẩn ra, nói: “Ngươi là... Hoàng Càn Tuấn?”

“Không ngờ, cách hai năm không gặp, biểu ca vẫn còn nhận ra ta.”

Hoàng Càn Tuấn cười lên.

Thanh niên áo bào hoa trước mắt này, tên là Tần Phong, là con Tần Nhược Uyên quận thủ quận Vân Hà.

Tiểu cô của Hoàng Càn Tuấn là một thiếp thất của Tần Nhược Uyên, luận tới quan hệ, xưng hô Tần Phong một tiếng biểu ca cũng không sai.

Tần Phong đánh giá cao thấp Hoàng Càn Tuấn một lần, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi sao lại đến quận thành Vân Hà?”

Như phát hiện Tần Phong thái độ lạnh nhạt, nụ cười của Hoàng Càn Tuấn cũng nhạt đi, nói: “Mấy ngày nữa, ta sẽ đi Thanh Hà kiếm phủ tu hành.”

Tần Phong ồ một tiếng, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Quận thành Vân Hà cũng không phải là thành Quảng Lăng địa phương nhỏ cỡ đó có thể so sánh. Ngươi đã đến đây, thì thành thật một chút, đừng gây chuyện thị phi, càng không thể lấy danh nghĩa quận thủ phủ làm việc, biết chưa?”

Sắc mặt Hoàng Càn Tuấn có chút khó coi, nói: “Biểu ca, ngươi đây là ý tứ gì? Ở trong mắt ngươi, ta chính là người làm xằng làm bậy vậy?”

Hắn đã nhận ra thái độ Tần Phong lạnh nhạt cùng ngạo mạn, điều này làm trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái.

“Ta chỉ nhắc nhở một câu, ngươi nghe hay không, ta không để ý.”

Tần Phong nói đến đây, như nhớ tới cái gì, bổ sung nói: “Đúng rồi, về sau đừng gọi ta là biểu ca nữa, Tần Phong ta cũng không có khả năng có biểu đệ như ngươi.”

Hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt giữ kẽ mang theo một chút lạnh nhạt, khi đối mặt Hoàng Càn Tuấn, cũng có một loại tư thái ở cao nhìn xuống.

Mỗi tiếng nói cử động kia, làm Hoàng Càn Tuấn sinh ra cảm giác bị nhục nhã.

“Thôi, coi như ta vừa rồi là tự rước lấy nhục!”

Hoàng Càn Tuấn hừ lạnh, xoay người tránh ra.

Tần Phong lắc đầu một trận, thản nhiên đánh giá: “Chịu chút lạnh nhạt này đã chịu không nổi? Nhân vật đến từ thành Quảng Lăng, chung quy tầm nhìn quá hẹp!”

“Ngươi...”

Hoàng Càn Tuấn nhất thời nổi giận, hai năm không gặp, không ngờ kẻ này lại trở nên đáng ghét như vậy!

Tần Phong thong thả hỏi: “Không phục? Vậy ngươi hoàn toàn có thể ra tay, ta trái lại không ngại mượn cơ hội này, cho ngươi một bài học cẩn thận, cho ngươi rõ nên cúi đầu làm người ở quận thành Vân Hà như thế nào, như vậy, về sau có lẽ có thể cho ngươi bớt gây một ít họa.”

Đây nghiễm nhiên chính là tác phong trưởng bối dạy bảo con cháu.

Hoàng Càn Tuấn tức giận đến mức mặt cũng âm trầm xuống, nhưng cuối cùng hắn vẫn siết nắm tay, kiềm chế.

“Không tệ, học được nhẫn nhịn rồi, biết chênh lệch giữa ngươi ta, cũng coi như khó được.”

Tần Phong dứt lời, như cảm giác rát không thú vị, không để ý tới Hoàng Càn Tuấn nữa, chỉ để ý việc của mình bắt đầu tán gẫu với chủ luyện khí phường.

Sắc mặt Hoàng Càn Tuấn âm trầm như nước.

Khu vực phụ cận, có không ít người đều đang chỉ trỏ đối với hắn.

Điều này làm hắn càng thêm cảm thấy có chút khó chịu.

“Thực lực! Chỉ cần có được đủ thực lực, cái gì Tần Phong, cái gì quận thủ phủ, người nào còn dám khinh thường mình?”

Kìm lòng không được, Hoàng Càn Tuấn nhớ tới Tô Dịch, thân là người ở rể Văn gia lại như thế nào? Nhưng bằng đạo hạnh của hắn, tông sư cũng phải cúi đầu!

Keng!

Một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng, như xuyên thủng vàng đá, quanh quẩn ở trong luyện khí phường to như vậy, nhất thời kinh động rất nhiều người.

“Kiếm ngân như nước, đây là dấu hiệu linh kiếm sinh ra!”

Một vị luyện khí sư già kinh nghiệm phong phú kích động kêu to, “Mau nhìn xem, là ai luyện ra một thanh linh kiếm!”

Đối với võ giả thế tục mà nói, giá trị linh khí to lớn tuyệt đối không thể đánh giá.

Cái này đã không phải dùng vàng bạc có thể cân nhắc, chỉ có tiêu phí một lượng linh thạch xa xỉ mới có thể mua được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận