Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 5889: Quyển sách ố vàng không mở được (1)

Chương 5889: Quyển sách ố vàng không mở được (1)
Chương 5889: Quyển sách ố vàng không mở được (1)
Cùng lúc đó, đỉnh Ngũ Hành phong, Tố Uyển Quân một bộ đồ trắng tung bay, bóng người nhẹ nhàng đáp ở trên Ngũ Hành đạo đài.Thẳng đến giờ phút này, hoàng tước, con dê đen, cùng với Lâm Cảnh Hoằng cùng A Thải nấp ở phụ cận phay đứt gãy thời không nơi xa mới phát hiện, vị nữ tử thần bí một đường giết đến bờ đối diện dòng sông vận mệnh kia đã quay về.Chớp mắt đã đi, vô thanh trở về.Ẩn sâu công cùng danh. ...Đỉnh Ngũ Hành phong.Sương mù hỗn độn tràn ngập, thần quang năm màu lưu chuyển.Tô Dịch khoanh chân ngồi ở nơi đó, đôi mắt khép chặt, ngồi im bất động.Tố Uyển Quân sau khi đến, liền quỳ gối ngồi xuống, nhìn Tô Dịch gần trong gang tấc, trong một đôi mắt đẹp trong suốt kia nổi lên hồi ức, nhịn không được vươn bàn tay ngọc, muốn nhẹ nhàng chọc lên mặt Tô Dịch một cái.Nhưng đầu ngón tay còn ở nửa đường, cũng không biết nhớ tới cái gì, trong lòng nàng căng thẳng, lại nhịn xuống.Cuối cùng, nàng chỉ thật cẩn thận nhẹ nhàng sửa sang lại một lần áo xanh nhuốm máu tổn hại trên người Tô Dịch, giống như thị nữ tỉ mỉ, ngay cả sửa sang lại chỗ nhăn nhúm tổn hại trên áo bào, cũng tránh sẽ quấy nhiễu đến Tô Dịch đang ngồi thiền.Khi chú ý tới trên mái tóc hỗn độn của Tô Dịch cũng nhuốm vết máu khô cạn, trong lòng nữ tử không khỏi dâng lên một mảng thương tiếc nói không nên lời.Lúc trước, nếu mình đến sớm một chút, hắn nào sẽ bị người ta bắt nạt bị thương.Tuy những thứ này đều là bị thương ngoài da, chưa từng thương tổn đến căn cơ, đối với bất cứ đại nhân vật đội trời đạp đất nào mà nói, căn bản không tính là gì.Nhưng ở trong lòng Tố Uyển Quân, đây đã là chuyện không thể dễ dàng tha thứ."Lần sau tìm một cơ hội, nhất định phải giết những kẻ đó!"Tố Uyển Quân thầm nghĩ."Tiền bối đã trở lại?"Trong lặng yên, Tô Dịch mở mắt ra.Tiền bối?Bóng người Tố Uyển Quân quỳ gối ngồi đó không dễ phát hiện khẽ cứng đờ, sau đó như hoàn toàn tỉnh táo lại, khẽ gật đầu, giọng nói nhu hòa dễ nghe: "Ừm, đã không có việc gì, Hà Bá cùng Công Dã Phù Đồ cũng không có việc gì."Nói rất khéo léo, cũng chưa giải thích cái gì.Bởi vì không cần thiết.Nhưng, Tô Dịch rất rõ, muốn đánh lui những đại địch kia, tất nhiên không có khả năng là chuyện nhẹ nhàng.Chỉ là, mắt thấy Tố Uyển Quân không đề cập tới, hắn cũng không hỏi tiếp.Nữ tử trước mắt, nhìn như là Hi Ninh, thực ra là Tố Uyển Quân.Mà hắn đối với Tố Uyển Quân hoàn toàn không biết gì cả, chỉ phỏng đoán ra nàng cùng kiếp thứ nhất của mình có quan hệ không tầm thường.Giờ phút này, khi nhìn đối phương quỳ ngồi trước mặt mình, mà không phải lấy tư thái đứng thẳng nói chuyện với mình, chỉ cái một cái tư thái nhỏ này, đã khiến Tô Dịch cảm nhận được một loại cảm giác nói không nên lời.Đây là kính trọng?Chưa nói tới.Lễ phép?Cũng không phải.Mà là một loại cử chỉ tự nhiên mà vậy, giống như cái này vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.Một màn này nếu bị Hà Bá cùng Công Dã Phù Đồ nhìn thấy, sợ là lại sẽ âm thầm cảm khái không thôi.Đây là Uyển Quân cô nương, ở trong mắt người ngoài, nàng là nữ ma đầu sát phạt vô tính, lạnh lùng như băng.Lúc tâm tình tốt, sẽ một lời không hợp liền giết địch.Khi tâm tình không tốt,"một lời không hợp" cũng không có, trực tiếp vung kiếm chém người.Rất lâu trước kia, từng không biết có bao nhiêu nhân vật thế hệ trước ở lúc nói tới Tố Uyển Quân, đều vẻ mặt phẫn nộ, cho rằng trong nữ nhân không phân rõ phải trái nhất trên đời này, Tố Uyển Quân độc chiếm ngôi đầu, không ai có thể lay động địa vị của nàng.Nhưng chỉ có thủ hạ của vị đại lão gia Kiếm Đế thành kia rõ, Uyển Quân cô nương thật ra là có thể rất dịu dàng, cũng có thể buông ba thước kiếm giết người trong tay, hồng tụ thêm hương*.* dùng để chỉ người phụ nữ dịu dàng bầu bạn ở bênNhưng, loại dịu dàng này chỉ có lúc ở bên người đại lão gia mới sẽ xuất hiện.Giờ phút này, Tố Uyển Quân cúi đầu, áy náy nói: "Tiêu Tiển hắn đã..."Thanh âm trở nên trầm thấp, khó có thể nói ra lời.Tô Dịch nhẹ nhàng nói: "Ta biết, chuyện này không trách tiền bối, tiền bối tuyệt đối đừng tự trách."Bị một câu gọi một cái tiền bối, Tố Uyển Quân không khỏi thầm than, tâm tình càng thêm hạ thấp.Có thể nào không tự trách mình?Nếu mình đến sớm một chút, nào đến nỗi xảy ra loại chuyện này?"Thật sự, tiền bối không cần vì thế áy náy, hại chết Tiêu Tiển, là những kẻ địch kia."Ánh mắt Tô Dịch thâm thúy bình tĩnh,"Tên của bọn họ, ta đều nhớ rõ hết, về sau tự sẽ làm tất cả bọn họ trả bằng máu!"Tố Uyển Quân lặng lẽ thở dài, nâng mắt chăm chú nhìn Tô Dịch,"Ta..."Tô Dịch tựa như biết nàng muốn nói gì, cười lắc đầu,"Mối thù này, ta tự mình đến, Tiêu Tiển vì ta mà chết, tiền bối cũng vì ta đánh lui đại địch, ta à... Nếu không làm một ít điều gì nữa, trong lòng sẽ không thoải mái!"Tố Uyển Quân trầm mặc một lúc lâu, khẽ gật đầu,"Ta tự có thể sẽ không bao biện làm thay, ngươi yên tâm."Giờ khắc này, ánh mắt nàng nhìn về phía Tô Dịch càng thêm dịu dàng.Nam tử trước mắt này, trải qua nhiều lần chuyển thế trùng tu, có lẽ dung mạo, tu vi, từng trải đều không giống với hắn năm đó, nhưng loại bản tính, ngạo cốt cùng với quyết tâm không cho phép làm trái thân là kiếm tu, vẫn như năm đó, không thay đổi chút nào!Tố Uyển Quân biết, Tô Dịch còn chưa thức tỉnh ký ức lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận