Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1751: Đáp án! (1)

Tô Dịch ngồi ở trong ghế mây, lẳng lặng chờ đợi.
Giống như chỉ cần đối phương không lên tiếng, hắn có thể chờ đợi mãi.

Dẫn tới, trong Thông Linh Tử Ngọc kia, chỉ có từng đợt tiếng gió lạnh thấu xương đang truyền ra.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Hào quang “thông linh sắc lệnh” tuyên khắc trên Thông Linh Tử Ngọc dần dần trở nên ảm đạm.

Khi lực lượng của sắc lệnh hoàn toàn mất đi, khối Thông Linh Tử Ngọc này liền hoàn toàn vỡ vụn.

Nhưng Tô Dịch không chờ đợi nữa.

Bốp!

Theo bàn tay phát lực, thông linh sắc lệnh trong tay hóa thành bột phấn mảnh vụn bay lả tả.

Cũng không phải Tô Dịch mất đi kiên nhẫn, mà là cảm giác tiêu hao như vậy, đã không có bất cứ ý nghĩa gì, lãng phí thời gian.

Chẳng qua, tuy không rõ người thần bí kia rốt cuộc là ai, nhưng Tô Dịch đã dám khẳng định, đối phương nhất định là một “người quen” của mình kiếp trước!

Sẽ là ai đây?

Có chút khó đoán.

Nhưng Tô Dịch cũng lười đi phỏng đoán.

Khi đối phương phát hiện mình còn sống ở trên đời này, về sau sớm hay muộn sẽ lại tìm đến.

Hơn nữa, rất có thể sẽ trở về Diêm Phù đại sơn này, điều tra chuyện có liên quan với mình!

“Mặc kệ ngươi là ai, ta rất chờ mong một ngày đó gặp mặt ngươi...”

Tô Dịch lẩm bẩm.

Một cái người có thể phá giải phong ấn cấm chế mình kiếp trước để lại, lại chưa mang đi Thâu Thiên Tán mình để lại chỗ cấm địa đó.

Ngược lại là đối phương như sớm dự đoán được, mình sẽ tới Ngụy thị nhất tộc tìm kiếm Ngụy Đạo Viễn điều tra tin tức, vì thế sắp xếp một nhân vật Thiên Diện Quỷ Hầu tộc, cầm Thông Linh Tử Ngọc chờ đợi mình.

Ở trong những sự an bài này, đối phương chưa biểu lộ ra bất cứ ác ý gì, tất cả mục đích, đều tựa như vì nghiệm chứng mình rốt cuộc sống hay chết.

Nếu suy đoán như thế, Ngụy Đạo Viễn hẳn là vẫn chưa gặp nạn.

Như thế là đủ rồi.

“Thôi Long Tượng lão già kia từng nhắc nhở, bảo ta lúc trở về U Minh, đừng tiết lộ thân phận, nhưng hôm nay xem ra, trên đời này đã có người biết, Tô Huyền Quân ta đã trở lại...”

“Chẳng qua, cũng không sao cả, mặc kệ hắn là địch hay bạn, khi nên gặp mặt, tự nhiên chân tướng rõ ràng.”

Tô Dịch trong lúc suy nghĩ, đã từ trong ghế mây đứng dậy, bước ra ngoài động phủ.

Ngoài động phủ, nắng sớm đã lên, sắc trời rõ ràng.

Trong một đêm này, nhìn như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đối với Tô Dịch mà nói, thật sự đáng giá lưu ý, không có gì ngoài thân phận người thần bí kia mà thôi.

Về phần Thâu Thiên Tán để lại trong chỗ cấm địa kia, tạm thời để lại đó là được.

Hắn từng đáp ứng Chu Tước, trong ba năm sẽ đến một chuyến nữa.

Điều duy nhất hắn hy vọng là, người thần bí kia tốt nhất có thể ở trong ba năm xuất hiện.

...

Trong một mảng thế giới rung chuyển tanh máu.

Chân trời nơi cực xa, đang có một cuộc đại chiến khủng bố trình diễn.

Thần quang chói mắt xé rách không gian, bảo quang lấp lánh tàn phá xung quanh, tiếng rít gào như thần ma rống lên, chấn động trời đất run rẩy hỗn loạn.

Từng bóng người tựa như thần linh, ở nơi đó kịch chiến chém giết, thần uy cái thế, khủng bố vô cùng.

Có hoàng giả cái thế chỉ thiên đánh địa, sát phạt như cuồng.

Có bóng thú khổng lồ lướt ngang không trung, chỉ khí tức trên thân tản ra, đã đè sập không gian, phá vỡ núi sông.

Đó là một cuộc hỗn chiến, giết tới mức nhật nguyệt vô quang, làm cả thế giới vị diện đều lâm vào trong một loại cảnh tượng tận thế như hỗn loạn, rung chuyển, sụp đổ.

Mà ở cách chiến trường này cực xa, trên không trung vắt ngang một vết rách không gian đẹp đẽ chói mắt, như là một lạch trời, chia toàn bộ thế giới vị diện làm hai nửa.

Một bên của vết rách không gian, là nơi chém giết chinh chiến rung chuyển hỗn loạn.

Mà ở một bên khác, là một cánh đồng hoang vu không giới hạn.

Trên cánh đồng hoang vũ, không có một ngọn cỏ, sinh cơ khô kiệt, quanh năm bao phủ ở trong một mảng hoàng hôn mờ mịt.

Trong trời đất, chỉ có gió lạnh thấu xương đang gào thét, lộ ra ý mênh mang hiu quạnh.

Một bóng người yểu điệu ôm đầu gối ngồi ở trên một gò đất của cánh đồng hoang vu, ánh hoàng hôn mờ mịt chiếu ở trên người nàng, tỏ ra đặc biệt cô độc.

Nàng lông mày cong cong, đầu đội một cái mũ hoa sen, mặc váy màu đen vừa người, giống cánh hoa tường vi tinh xảo, làm nền cho bóng người thon dài yểu điệu của nàng, da thịt lộ ra, thì trắng bóc như sứ, mịn màng như ngọc mỡ dê.

Nàng rõ ràng vừa trải qua một trận đại chiến, trên người có nhiều chỗ vết máu.

Nhưng nàng lại hoàn toàn không để ý những thứ này, hai tay vây quanh đầu gối, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, trong một đôi mắt trong vắt xinh đẹp kia, có nước mắt không ngăn được lẳng lặng chảy xuống.

Ở trên mặt đất trước người nàng, bày một khối ngọc thạch màu đen.

Nước mắt nhỏ từng giọt xuống trên ngọc thạch màu đen kia, như những viên ngọc trai trong suốt vỡ thành một cánh hoa.

Cho dù là khóc, nàng giống như cũng đang cố nén cái gì, đè nén không tiếng động, nước mắt trong veo như mưa.

Nhưng, trên dung nhan thanh mỹ có thể xưng tuyệt sắc đó của nàng lại không có bi thương, ngược lại bày ra một loại biểu cảm như thoải mái, vui sướng, kích động.

“Ngươi cuối cùng đã trở lại, ta biết mà, ngươi sẽ trở về...”

Nữ tử lẩm bẩm, thanh âm cũng mang theo run rẩy cùng nghẹn ngào không ngăn được.

Vù!

Một bóng người bỗng dưng xuất hiện.

“Tiền bối, ngài đây là làm sao vậy?”

Người tới mặc chiến bào, bóng người vĩ ngạn, khí tức mênh mông mãnh liệt, uy thế ngập trời, khi nhìn thấy một màn nữ tử rơi lệ đó, không khỏi lo lắng lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận