Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 319: Người lấy đàn mà phân (1)

Tô Dịch nhịn không được lắc đầu, đi thanh lâu mà thôi, cũng không phải làm hoạt động gì không dám gặp ai, sao đều chột dạ như vậy chứ?
“Muốn đi cùng hay không?”

Hắn trực tiếp hỏi.

Thân hổ Viên Lạc Vũ chấn động, vội vàng nói: “Có thể đi cùng Tô tiên sinh, may mắn cỡ nào!”

Hoàng Càn Tuấn nhịn không được nhếch miệng cười lên.

Làm con em tông tộc, lại là khách quen của lầu xanh, hắn làm sao nhìn không ra, trong lòng Viên Lạc Vũ hẳn là cực cao hứng cùng hưng phấn.

Dù sao, cho dù bị lão tử hắn bắt được, cũng có thể đúng lý hợp tình nói, là Tô ca dẫn hắn đi chơi cùng...

Chủ nhân Lãng Đào Sa là một nữ tử uyển chuyển hàm xúc nhàn tĩnh, xinh đẹp tú nhã, duyên dáng yêu kiều.

Nàng nhìn qua rất trẻ tuổi, hoàn toàn không giống với với các tú bà diễm tục kia.

Tuy trẻ tuổi, nàng đối nhân xử thế không chút hàm hồ, khéo léo tự nhiên, lời nói dí dỏm.

“Viên thiếu, ngài đưa bạn đi cùng?”

Khi nhìn thấy Viên Lạc Vũ, nữ tử cười mỉm đi lên chào, một mùi thơm thanh nhã lan tỏa ra, thấm vào ruột gan.

Hoàng Càn Tuấn nhất thời cười lên.

Hắn vừa thấy đã biết, Viên Lạc Vũ là khách quen của Lãng Đào Sa, có loại lão thủ này dẫn dắt, mới có thể kiến thức được nội tình thật sự của một lầu xanh.

Đương nhiên, cũng không cần lo lắng bị lừa bịp, không còn gì tốt hơn nữa.

Viên Lạc Vũ vội ho một tiếng, nói: “Phương Tú phu nhân, lần này ta dẫn theo một vị quý nhân khó lường đến, ngươi không thể có chút nào hàm hồ, nếu không, Viên Lạc Vũ ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”

Lời này không chút khách khí.

Nhưng đến từ trong miệng Viên Lạc Vũ công tử ca đỉnh cấp quận thành Vân Hà bực này, ai dám hoài nghi phân lượng trong đó?

Phương Tú phu nhân của Lãng Đào Sa vội vàng gật đầu nói: “Viên thiếu yên tâm.”

Mắt nàng như mặt nước, ngay lập tức đặt ở trên người Tô Dịch, nhìn ra Viên Lạc Vũ khi đối mặt Tô Dịch có chút mất tự nhiên, vẻ mặt cũng mang theo kính sợ, làm sao không rõ, đây là đại quý nhân trong miệng Viên Lạc Vũ?

Nhưng, Phương Tú phu nhân rất biết điều, chưa hỏi cái gì, đại nhân vật đến lầu xanh, kiêng kị nhất chính là bị dò hỏi thân phận cùng lai lịch.

“Viên thiếu, phiền ngươi dẫn theo hai vị khách quý đi theo ta.”

Phương Tú phu nhân tự mình dẫn đường, đi vào trong Lãng Đào Sa.

“Tô tiên sinh, mời.”

Viên Lạc Vũ vội vàng chắp tay ra hiệu.

Một màn này, khiến Phương Tú phu nhân cũng không khỏi giật mình, trong lòng càng thêm không dám chậm trễ.

Đi vào Lãng Đào Sa, trước mặt chính là thanh âm oanh oanh yến yến, tỏ ra rất náo nhiệt.

Đại sảnh này vô cùng rộng lớn, tráng lệ, trên đài ngọc nơi xa, một đám nhạc sĩ trẻ tuổi xinh đẹp thổi sáo kéo đàn ca hát, tiếng đàn sáo đinh đông vui tai.

Hoàng Càn Tuấn vừa vào, ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu, chỉ thấy khắp nơi là thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, như bướm lượn xuyên hoa hầu hạ ở bên cạnh mỗi vị khách.

Mỗi người trang dung tinh xảo, mặc váy lụa mỏng hình thức khác nhau, bóng người nhẹ nhàng, làn gió thơm nổi lên từng trận, nghiễm nhiên là một địa phương tốt oanh ca yến hót, mỹ nhân vây quanh.

“Tiêu chuẩn này, không biết so với các thanh lâu thuyền hoa kia của thành Quảng Lăng cao đến đâu!”

Hoàng Càn Tuấn âm thầm tán thưởng, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều có cảm giác mênh mông sôi trào.

So với hắn, Viên Lạc Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều, ngựa quen đường cũ theo ở phía sau Phương Tú phu nhân.

Lục tục có thiếu nữ trẻ tuổi nhận ra vị Viên gia nhị thiếu gia này, mặt mày ẩn tình ghé lên, trực tiếp bị hắn phất tay đuổi đi.

Đêm nay cần chiêu đãi Tô tiên sinh, sao có thể để những nữ tử tiêu chuẩn này hầu hạ, thế này không phải làm mất mặt Viên Lạc Vũ hắn?

Khi xuyên qua một hành lang gấp khúc, tiếng náo nhiệt ồn ào dần dần biến mất, ngược lại có thêm một loại bầu không khí thanh u.

Hoàng Càn Tuấn nhịn không được nói: “Viên thiếu, chúng ta đây là muốn đi đâu?”

Viên Lạc Vũ cười thần bí: “Đến rồi ngươi sẽ biết.”

Tô Dịch từ khi tiến vào Lãng Đào Sa, vẻ mặt chưa từng thay đổi, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt thong dong, chưa từng nói gì.

Điều này làm Viên Lạc Vũ không khỏi cảm thấy áp lực rất lớn.

Ánh mắt Tô tiên sinh tất nhiên cực bắt bẻ, nhỡ đâu tối nay chưa nhìn trúng nữ tử nào, vậy làm sao bây giờ?

Đang nghĩ, cảnh sắc phía trước đột nhiên biến đổi, xuất hiện một tòa lầu các xây dựng ở trên hồ sen, cổ kính, ánh đèn lay động.

Tiến vào lầu các, chỉ thấy lư hương lượn lờ, thảm đỏ trải đất, trên tường treo các bức hoạ cuộn tròn vẩy mực như mai lan trúc cúc, cổ kính.

Trong lầu các sớm có mười hai thị nữ quỳ ở trên mặt đất, đều mặc váy lụa mỏng màu xanh nhạt cắt may vừa người, ngoan ngoãn thuận theo, hoặc thẹn thùng, hoặc kiều mỵ, hoặc đoan trang, hoặc đáng yêu...

Bộ dạng mỗi người đều có thể xưng hạng nhất, theo ánh mắt Hoàng đại thiếu thấy, chỉ là những thị nữ này, đặt ở trong thành Quảng Lăng đều có thể vào hàng ngũ đứng đầu!

“Cung thỉnh các vị quý nhân!”

Thị nữ đều cúi đầu, cung kính đón đám người Tô Dịch.

Trường hợp bực này, khiến Tô Dịch cũng hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu, trận thế này cũng cũng chỉ có thể để các nhân vật quyền quý kia thưởng thức mà thôi.

“Tô tiên sinh mau mời ngồi.” Viên Lạc Vũ cười ha ha mời.

Tô Dịch cũng không khách khí, ngồi xuống ở thượng thủ chủ tọa.

Hai thị nữ đã sớm quỳ gối bên cạnh chủ tọa lập tức ngồi thẳng thân thể mềm mại, một người bàn tay trắng nõn pha trà, một người cầm bầu rót rượu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận