Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1532: Mùng mười tháng ba đám đông địch nhất định tới (1)

Dù sao, Tô Dịch chỉ là một người, cho dù nghịch thiên cùng kinh diễm nữa, cũng không đáng để các đầu sỏ cổ xưa kia làm to chuyện như thế.
Mục đích của bọn họ, là chia cắt hoàng thất Đại Hạ, thay thế nó!

“Trận đại chiến này, nhất định sẽ kịch liệt vô cùng, đủ để vĩnh viễn ghi vào sử sách. Ai thắng, kẻ đó chính là bá chủ thiên hạ hiện nay!”

Có nhân vật thế hệ trước khẳng định.

Khi tin tức truyền ra, vô số người từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía thành Cửu Đỉnh.

Trình độ quan trọng của một trận chiến này, đủ để ảnh hưởng bố cục thiên hạ, tuyệt đối có thể nói là một hồi đại chiến quan trọng nhất trước khi đại thế rực rỡ tiến đến.

“Chúng ta... Có lẽ sắp chứng kiến lịch sử!”

Có người tràn ngập chờ mong.

“Âm Sát minh điện và Đông Quách thị thế mà lại chưa tham dự vào, chẳng lẽ nói, bọn họ không muốn chia cắt hoàng thất Đại Hạ miếng thịt béo này?”

Cũng có người nghị luận, vì sao Âm Sát minh điện, Đông Quách thị trong bảy đại đầu sỏ cổ xưa không tham dự vào.

Nhưng đều chưa đạt được đáp án rõ ràng.

...

Lúc thiên hạ gió nổi mây phun, cũng có các yêu nghiệt cổ đại và kỳ tài đương thời ùn ùn khởi hành, tới thành Cửu Đỉnh.

Như là Tằng Bộc, Xích Giản Tố, Cổ Thương Ninh, Lý Hàn Đăng, phật tử Trần Luật vân vân.

Tương tự, còn có một ít nhân vật phong vân đứng đầu khác xếp trên “Bảng Quần Tinh”, cũng đều ùn ùn kéo đến!

Đối với bọn họ các nhân vật chói mắt danh chấn một phương này mà nói, bọn họ cũng không quan tâm hoàng thất Đại Hạ bị diệt hay không.

Bọn họ chú ý là, Tô Dịch có thể từ trong trận sóng gió này sống sót hay không!

Dù sao, từ khi hắn một lần nữa xuất hiện ở Đại Hạ giới tu hành đến nay, đầu tiên là chém giết Sở Vân Kha đám truyền nhân Vân Ẩn kiếm sơn, sau đó ở trước Vân Thiên thần cung mạnh mẽ đánh bại Đông Quách Phong, trấn áp giết chết sáu vị đại tu sĩ Linh Tướng cảnh bọn Đông Quách Hải.

Một loạt chiến tích sặc sỡ này, sớm khiến Tô Dịch một lần nữa trở thành nhân vật tiêu điểm thiên hạ chú ý.

Thậm chí, có lời đồn nói, Thanh Vân lâu sắp trùng tu biên soạn ba hạng đầu “Bảng Quần Tinh”, cũng sắp có một vị trí của Tô Dịch!

Giống như tồn tại thế gian hiếm có bực này, mà nay bị năm đại đầu sỏ cổ xưa nhằm vào, muốn giết cho sảng khoái, mặc cho ai có thể không chú ý?

...

Thành Cửu Đỉnh lại trở nên hiu quạnh lạnh lùng.

Từ sau khi tin tức năm đại đầu sỏ cổ xưa liên thủ, sắp sửa đưa quân tới thành Cửu Đỉnh truyền ra, mọi người trong thành Cửu Đỉnh đã như chim sợ cành cong, bắt đầu lựa chọn từ trong thành rút lui.

Cho dù là phàm phu tục tử cũng rõ, khi trận đại chiến này bùng nổ, lực lượng hủy thiên diệt địa cỡ đó, rất có thể sẽ tạo thành tổn thương nặng cho thành Cửu Đỉnh!

Đến lúc đó, nếu còn ở lại thành Cửu Đỉnh, vậy cũng không khác gì chịu chết.

Cái gọi là thành phá nhân vong, đó là như thế.

Dẫn tới ngắn ngủn không đến mấy ngày thời gian

Hơn phân nửa số người ở lại trong thành, vô luận tu sĩ, hay phàm phu tục tử, đều vội vàng chạy khỏi thành Cửu Đỉnh.

Mà thành Cửu Đỉnh vốn có thể nói là nơi giàu có và đông đúc cường thịnh hàng đầu thế gian, giống như lập tức mất đi hơn phân nửa sinh cơ, trở nên lạnh lùng váng vẻ, trống rỗng.

Phồn hoa trước kia, như nước chảy như trôi hầu như không còn.

“Thành Cửu Đỉnh to như vậy, hôm nay lại chỉ còn lại có hiu quạnh trước mắt.”

Trên núi Thiên Mang, Hạ hoàng chắp tay sau lưng, than khẽ.

Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Ông Cửu, nói: “Tông tộc bên kia tình huống như thế nào?”

Ông Cửu lộ ra vẻ mặt sầu lo, nói: “Đại họa tới nơi, tâm tình mọi người đều rất nặng nề, nhưng cũng may vẫn chưa xảy ra cái gì nhiễu loạn, đều theo chủ thượng phân phó, thành thành thật thật ở lại trên núi Thiên Mang.”

Thanh âm có chút tinh thần sa sút cùng khàn khàn.

Ngược lại là Hạ hoàng tỏ ra rất trấn định, nói: “Chỉ cần chúng ta bên này ổn định, vậy là đủ rồi.”

Ông Cửu trầm mặc một lát, nói: “Chủ thượng, nếu Tô đạo hữu chẳng may...”

Không đợi nói xong, đã bị Hạ hoàng ngắt lời, nói: “Lão Cửu, làm việc kiêng kị nhất, đó là sau khi làm ra quyết đoán, lo trước lo sau, lo được lo mất! Huống chi, ta không cho rằng Tô đạo hữu sẽ thua!”

Thanh âm chém đinh chặt sắt, nói năng có khí phách.

Cái này không phải là tự mình an ủi, mà là bắt nguồn từ lòng tin của Hạ hoàng đối với Tô Dịch.

“Đúng rồi, Tô đạo hữu gần đây đang làm cái gì?”

Hạ hoàng hỏi.

Vẻ mặt Ông Cửu nhất thời trở nên khác thường, nói: “Vẫn giống như trước đây, nên tu luyện thì tu luyện, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, ngẫu nhiên còn có thể dẫn theo Tâm Chiếu cô nương đi cùng, ở trong thành đi dạo ngắm cảnh một phen. Ta hôm qua tới bái kiến còn phát hiện, ngay cả cá chép trong hồ nước Thanh Vân tiểu viện, cũng bị cho ăn béo lên một vòng...”

Nói đến đây, lão đã khâm phục lại cảm khái nói: “Không thể không nói, công phu dưỡng khí của Tô đạo hữu, tuyệt đối là một người lợi hại nhất tiểu nhân cuộc đời này chứng kiến, giống như trời sập đất nứt, cũng không sẽ làm hắn nhíu mày một cái.”

Nghe xong, Hạ hoàng không khỏi phát ra tiếng cười sang sảng, nói: “Gặp việc lớn có tĩnh khí! Càng là như thế, trong lòng ta ngược lại càng kiên định! Thậm chí...”

“Thậm chí cái gì?”

Ông Cửu tò mò hỏi.

Hạ hoàng ánh mắt sáng quắc, nhìn về phía xa, nói: “Thậm chí, ta đã đang nghĩ, lần này lực lượng của năm đại thế lực cổ xưa, nếu hoàn toàn thua ở dưới tay Tô đạo hữu, bố cục thiên hạ này, lại phải biến hóa như thế nào?”

Ông Cửu suy nghĩ một chút, không khỏi ngẩn ra ở đó.

Cảm xúc bành trướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận