Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1707: Thật sự không sợ chết (2)

Minh Uyên thú nhất thời mừng như điên, nói: “Đa tạ chủ thượng thành toàn!”
Tô Dịch cười cười, đang muốn rời khỏi, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói: “Lúc ban ngày, có từng có ai đến hỏi ngươi chuyện vì sao sẽ có động tĩnh lạ hay không?”

Minh Uyên thú nói: “Có, là Cốc Chung Tốn đại tế ti bây giờ của Mạnh bà điện, chẳng qua, ta cũng chưa nói cho hắn chuyện chủ thượng.”

Tô Dịch gật đầu nói: “Chuyện liên quan ta, chớ nói với người khác nữa.”

Minh Uyên thú sảng khoái đáp ứng: “Chủ thượng yên tâm, ta tự sẽ kín miệng như bưng.”

Sau đó, hắn chần chờ nói: “Chủ thượng, ngài lúc trước từng xâm nhập trong Vong Xuyên thần quật tiến hành thí luyện, trong đó để lại dấu vết, sợ là không thể giấu được người của Mạnh bà điện...”

Mới nói tới đây, Tô Dịch đã cười ngắt lời, nói: “Chỉ cần nói cho bọn họ, cứ nói Tô Dịch ta từng tới là được.”

Tô Dịch?

Minh Uyên thú hơi cân nhắc, lúc này mới giật mình, ý thức được đây là một thân phận chủ thượng bây giờ dùng.

“Tiểu gia hỏa, tiễn ta đoạn đường nữa.”

Tô Dịch xoay người bước về phía xa.

Minh Uyên thú vội vàng làm phép, lấy lực lượng đại đạo trải thành một cầu vồng màu vàng, nâng bóng người Tô Dịch, xuyên qua sát trận khủng bố bao trùm ở trên đường phiến đá màu đen kia, lao về phía ngoài thung lũng.

Thẳng đến lúc nhìn theo bóng người Tô Dịch biến mất không thấy nữa, Minh Uyên thú lúc này mới thấp giọng lẩm bẩm: “Chủ thượng, nhất định phải bảo trọng nha...”

Thu Hà phong.

Khi Tô Dịch quay về lầu các, bình minh ló dạng, một luồng ánh sáng phá tan màn đêm, chiếu sáng trời đất, cũng khiến chín đỉnh núi của Nại Hà thần sơn đều chìm dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Trời quang mây tạnh, muôn hình vạn trạng.

“Tô đại nhân, ngài đã trở lại!”

Lão mù chào đón.

Tô Dịch gật đầu nói: “Chờ Thôi Cảnh Diễm đến đây, chúng ta liền khởi hành rời khỏi.”

“Vâng!”

Lão mù đáp ứng.

Lão rất biết điều không hỏi đêm qua Tô Dịch rốt cuộc là đi Vong Xuyên thần quật kia làm gì, nhưng lại nhạy cảm phát hiện, khí tức trên người Tô Dịch, nhìn như vẫn bình thản không có gì lạ giống lúc trước, nhưng lại rõ ràng đã xảy ra một ít biến hóa kinh người.

“Xem ra, đêm qua Tô đại nhân định là ở trên tu hành có thu hoạch lớn.”

Lão mù thầm nghĩ.

Tô Dịch sau khi quay về lầu các, tắm táp rửa ráy một phen, lại đổi một bộ áo dài màu xanh sạch sẽ, lấy trâm gỗ cài mái tóc dài màu đen thành búi tóc, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Chưa chờ đợi bao lâu, Thôi Cảnh Diễm đã đến.

Thiếu nữ trang phục màu tím như ngọc, dung mạo tuyệt đẹp, ở trong nắng sớm giống tiểu tiên tử xuống phàm trần, bóng người yểu điệu thon dài tản ra sức quyến rũ kinh người.

“Tô công tử, đêm qua ta đã viết thư cho tông tộc, nói cho phụ thân chuyện chúng ta muốn trở về.”

Thôi Cảnh Diễm xinh xắn, giọng thanh thúy, “Mặt khác, ta đã từng xin chỉ thị của trưởng bối tông môn, chúng ta có thể mượn truyền tống trận của tông môn, đi tận cùng phía nam Vong Xuyên vực trước...”

Tô Dịch lắc đầu ngắt lời: “Lại không vội chạy đi, nào cần mượn truyền tống trận? Ta tính ở lúc tới Thôi thị nhất tộc các ngươi, dọc theo đường đi vừa đi vừa nhìn ngắm chút.”

Thôi Cảnh Diễm: “...”

Nàng khẽ nhíu mày ngài, nhắc nhở: “Tô công tử, ngươi làm như vậy, chẳng phải là tương đương lại cho đám người tam tế tự cơ hội đối phó ngươi?”

Tô Dịch gật đầu nói: “Không sai.”

Thôi Cảnh Diễm: “...”

Nàng khó có thể tin nhìn Tô Dịch, lúc này mới rốt cuộc rõ, Tô Dịch chính là thật sự không sợ bị đuổi giết, thậm chí, còn rất chờ mong bị đuổi giết...

Cái này không thể nghi ngờ tỏ ra quá điên cuồng!

Thôi Cảnh Diễm lớn như vậy, vẫn là lần đầu kiến thức được, trên đời này lại có nhân vật Linh Tướng cảnh to gan lớn mật như thế, ước gì bị hoàng giả đuổi giết!

Chẳng qua, nhớ tới các loại chỗ thần bí kia trên người Tô Dịch, Thôi Cảnh Diễm cuối cùng vẫn nhịn xuống ý nghĩ đi khuyên bảo tiếp.

Thiếu nữ rầu rĩ không vui nói: “Ta mang ý tốt giúp ngươi quy hoạch tuyến đường, chỉ cần chạy đủ nhanh, đủ có thể không sợ bị tam tế tự đuổi giết, nhưng ngươi lại cố tình muốn tự chủ trương.”

Nói xong, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, lấy đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Tô Dịch, “Ngươi đã nhất định muốn tìm ngược đãi, vậy ta cũng lười khuyên ngươi nữa, nhiều nhất cũng chỉ là ở lúc ngươi sắp bị giết, đi năn nỉ tam tế tự nương tay, tha cho ngươi một mạng.”

Tô Dịch bật cười.

Nhìn ra được, thiếu nữ tối hôm qua không thiếu lo lắng vì chuyện của mình.

Chẳng qua, không phải hắn không cảm kích, cũng không chỉ vì đã nói là làm, dạy Nguyên Lâm Ninh kia làm việc.

Mà là chuyến này trên đường tới Thôi thị nhất tộc, hắn cần đi một chỗ, thu hồi một vật kiếp trước để lại!

Nếu mượn truyền tống trận, tất nhiên sẽ bỏ lỡ.

“Đi thôi.”

Tô Dịch cất bước đi ra khỏi lầu các.

Lão mù, Thôi Cảnh Diễm theo sát sau đó.

Dọc theo đường đi, có Thôi Cảnh Diễm chỉ đường, bọn Tô Dịch rất nhanh đã rời khỏi Nại Hà thần sơn, bước về phía nam.

Cùng lúc đó ——

Trên Vân Lại phong, trong động phủ đại tế ti.

“Bọn hắn không mượn truyền tống trận?”

Sau khi biết được tin tức bọn Tô Dịch rời khỏi, đại tế ti Cốc Chung Tốn nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu nói: “Tiểu tử đó... Thật sự không sợ chết?”

Đại tế ti Cốc Chung Tốn rất kinh ngạc.

Hắn sớm tìm hiểu được, Thôi Cảnh Diễm tính mượn truyền tống đại trận của tông môn, dẫn theo Tô Dịch tới Thôi thị nhất tộc.

Vì thế, còn làm một ít chuẩn bị trước, tự nghĩ dù thông qua truyền tống trận rời khỏi, Tô Dịch cũng chắp cánh khó thoát.

Nhưng ai ngờ, bọn Tô Dịch lại thay đổi chủ ý!

Bạn cần đăng nhập để bình luận