Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1780: Trời không sập xuống được (2)

Điều này làm Tiết Họa Ninh cũng không kịp đi ngăn trở.
Thôi Cảnh Diễm tức giận đến nghiến răng, nói thầm: “Thực cho rằng con không đoán được sao, tên kia tất nhiên là hậu duệ của Huyền Quân Kiếm Chủ!”

Tiết Họa Ninh thì trầm mặc.

Nàng đã phỏng đoán ra một đáp án khác, cũng mơ hồ rõ, vì sao phu quân thân là tộc trưởng Thôi thị, lại đối với điều này nói năng thận trọng.

Trên thực tế, khi đoán ra đáp án, trong lòng Tiết Họa Ninh cũng rung động vô cùng, trong thời gian ngắn cũng không dám tin.

“Mẫu thân, người cảm thấy thế nào?”

Thôi Cảnh Diễm hỏi.

Tiết Họa Ninh chưa trả lời.

Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nói: “Nha đầu, ta vốn cho rằng, con cùng vị Tô... Tô công tử kia có thể lưỡng tình tương duyệt, đầu ấp má kề, nhưng bây giờ xem ra, hai người... Nhất định là không có khả năng bên nhau.”

Thôi Cảnh Diễm: “? ? ?”

Mắt thấy bộ dáng dại ra đó của thiếu nữ, Tiết Họa Ninh còn cho rằng con gái chịu không nổi đả kích bực này, không khỏi dịu dàng an ủi: “Cũng không phải là ta có ý kiến đối với vị Tô công tử kia, mà là hắn... Thân phận của hắn quá mức đặc thù, nguyên do trong đó, chờ về sau con khẳng định sẽ rõ, chỉ là bây giờ, con không thể tiếp tục ở trên người hắn càng lún càng sâu...”

Thôi Cảnh Diễm nhịn không được nữa ngắt lời: “Mẫu thân, giữa con cùng hắn căn bản không có cái gì! Ngay từ đầu, chính là người nghĩ nhiều!”

Thiếu nữ có chút hổn hển, lại cảm thấy rất quẫn bách và buồn cười, cái này là thế nào cùng thế nào vậy.

Tiết Họa Ninh nghiêm túc chăm chú nhìn Thôi Cảnh Diễm một lát, nói: “Thật?”

Thôi Cảnh Diễm dùng một loại giọng điệu vô cùng khẳng định nói: “Thật!”

Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng thiếu nữ lại không hiểu sao nổi lên một chút buồn bã, trống rỗng, có loại cảm giác nói không nên lời.

Còn không chờ nàng thưởng thức kỹ càng, Tiết Họa Ninh đã như trút được gánh nặng cười nói: “Vậy thì tốt, chờ về sau, ta giúp con chọn một ít đối tượng thân cận, chọn mãi đến lúc con hài lòng mới thôi.”

Thôi Cảnh Diễm khẽ mở đôi môi hồng, kiêu ngạo nói: “Mẫu thân, con một lòng cầu đạo, căn bản không để ý những thứ này.”

Chỉ là, trong đầu thiếu nữ, lại kìm lòng không được hiện ra bóng người tuấn tú lạnh nhạt xuất trần kia của Tô Dịch.

Điều này làm nàng theo bản năng lắc đầu, trong lòng có chút bực bội.

Mình đây là làm sao vậy?

Sau đó, Thôi Cảnh Diễm chợt nhớ tới một sự kiện, nói: “Đúng rồi, tổ phụ con tới Khổ Hải khi nào, sao vừa rồi những tên kia nói, lão nhân gia... Không có khả năng quay về?”

“Đồn đãi mà thôi, không thể coi là thực.”

Tiết Họa Ninh lời tuy nói như vậy, trong lòng lại có chút trầm trọng.

“Vậy... Chuyện hôm nay, sẽ hoàn toàn đắc tội ba đại cổ tộc kia hay không?”

Thôi Cảnh Diễm chần chờ nói, thiếu nữ dù có từng trải qua ít chuyện nữa, cũng rõ chuyện hôm nay rất nghiêm trọng!

Tiết Họa Ninh cũng không biết nghĩ tới cái gì, tâm tình vốn nặng nề trở nên thoải mái, trên mặt cũng hiện ra một mảng hào quang khác thường, nói: “Yên tâm đi, trời... không sập xuống được!”

Đồng thời, nàng thầm nghĩ: “Có vị Tô công tử kia, trời chính là sập xuống, cũng không đập đến trên đầu Thôi gia bọn họ!”

...

Tùng Phong các.

“Tô đại nhân, lúc trước sư tôn ta đưa ta rời khỏi U Minh giới, quá mức gấp gáp, khiến ta cũng không có một chút chuẩn bị nào, hôm nay cũng không rõ, nơi tổ đình Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch ta hôm nay như thế nào rồi, cho nên ta muốn tìm cái thời gian quay về tổ đình một chuyến.”

Lão mù mở miệng, trong điện phủ lúc này chỉ có lão cùng Tô Dịch hai người.

Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Chờ tết Vạn Đăng kết thúc đi.”

Tổ đình Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch, ở một động thiên bí cảnh hầu như không ai biết, tên “Tiểu Sâm La động thiên” .

Nơi này, đừng nói là tu sĩ bình thường, dù là hoàng giả cũng rất khó tìm được.

Tô Dịch nói xong, ánh mắt nhìn về phía lão mù, nói: “Thần hồn cùng thân thể của ngươi tuy đã hoàn toàn khôi phục, nhưng căn cơ đại đạo vẫn có chỗ tổn hại. Lần này ở Thôi gia, trái lại có thể mượn lực lượng cây Vạn Đạo, hoàn toàn chữa trị vết thương đạo của ngươi.”

Lão mù vừa kích động vừa khẩn trương, nói: “Tô đại nhân, cây Vạn Đạo chính là trấn tộc chí bảo của Thôi thị, một trong các tiên thiên thần vật nổi tiếng nhất U Minh giới, Thôi gia sẽ đáp ứng để ta mượn sao?”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Sẽ.”

Lão mù hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Nếu như thế thì quá tốt rồi, ta cũng cuối cùng có cơ hội đi thử trùng kích hoàng cảnh một chút...”

Sớm ở lúc trước, trước khi từ U Minh giới chạy trốn tới Thương Thanh đại lục, lão mù đã là tu vi Linh Luân cảnh đại viên mãn.

Nhưng ở trên đường tới Thương Thanh đại lục, lại gặp phải bão không gian, không chỉ đạo hạnh bị thương nặng, ngay cả thần hồn cũng thiếu chút nữa hủy diệt.

Cho dù ở trước kia, trong đoạn thời gian đó, lão mù nhận được các loại trợ giúp của Tô Dịch, nhưng cũng chỉ chữa trị đạo thể cùng thần hồn, căn cơ đại đạo của lão hãy còn lưu lại vết thương, dẫn tới lão mù gần như đã không trông cậy vào cuộc đời này có thể bước vào hoàng cảnh hay không.

Nhưng bây giờ, Tô Dịch đã cho lão một hy vọng!

Thế này bảo lão mù làm sao có thể không kích động?

Tô Dịch không nói cái gì nữa.

Mấy trăm năm trước, Bì Ma nghiệt đồ kia giết hại Huyết Quan Chi Chủ Ngũ Táng, chuyện này, cũng không thể tách rời can hệ với Tô Huyền Quân hắn, điều này làm hắn khi đối đãi lão mù, cũng không tránh khỏi ôm tâm lý thua thiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận