Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3399: Hậu duệ Bệ Ngạn (3)

Mắt hắn nhìn thiếu niên bị nhốt trong lồng giam, trong lòng như bị kiếm sắc hung hăng đâm một phát, một ngọn lửa giận nói không nên lời theo đó tràn ngập trong lòng.
Ở chỗ sâu trong một đôi mắt thâm thúy kia, như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Nhớ về ngày đó, cường giả Bệ Ngạn linh tộc ở dưới Phương Hưu dẫn dắt, ở thiên quan thứ bảy chiến đấu hăng hái đẫm máu, vào sống ra chết, vì thiên hạ tiên giới thái bình.

Mà nay, hậu duệ Bệ Ngạn linh tộc, lại bị nhốt ở đây, trở thành nô lệ ti tiện nhất, bị người ta tùy ý bán đấu giá!

Châm chọc cỡ nào!

Hoang đường cỡ nào!

Lại... Khuất nhục cỡ nào!

“Tám trăm khối tiên ngọc! Còn có ai tăng giá không?”

Bên cạnh, đấu giá đã tiếp cận vĩ thanh, nam tử áo bào vàng rất hưng phấn, vì cái giá này đã vượt qua hắn dự đoán.

Ánh mắt hắn nhìn quanh, khi chú ý tới Tô Dịch đứng ở trước lồng giam, đột nhiên phát hiện vẻ mặt người trẻ tuổi này có chút không thích hợp!

“Các hạ nếu nhìn trúng thằng nhóc nô lệ này, không ngại ra giá.”

Nam tử áo bào vàng cười ha ha mở miệng, “Đương nhiên, giá phải cao hơn tám trăm khối tiên ngọc mới được.”

Tô Dịch không để ý tới.

Hắn nâng tay đặt ở trên lồng giam, chợt phát lực.

Ông!

Lồng giam nở rộ ra cấm chế bí văn lấp lánh, rực rỡ loá mắt, sau đó, hàng rào lưới sắt quanh lồng giam ầm ầm nổ tung.

Trong lồng giam, thiếu niên ngồi im bất động người đầy vết máu bỗng nhiên ngẩng đầu.

Một tích tắc đó, mắt thiếu niên như lưỡi đao yêu dị lạnh lẽo ra khỏi vỏ, lộ ra một sự hung hăng khát máu, giống như muốn chọn người mà cắn!

“Ngươi làm cái gì!”

Nam tử áo bào vàng tức giận, ngay lập tức đi tới ngăn cản.

Tô Dịch nhìn cũng không nhìn, phất tay áo bào, Ầm một tiếng, bóng người nam tử áo bào vàng bắn ra, hung hăng ngã ở cách mấy chục trượng.

Biến cố này, dẫn phát phụ cận rối loạn một trận, tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi.

Rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Tô Dịch, vẻ mặt kinh nghi.

Lồng giam vỡ vụn, thiếu niên quần áo tả tơi đứng bật dậy, hướng về một bên chạy trốn.

Nhưng còn ở nửa đường, đã bị Tô Dịch tóm lấy bả vai.

Trong mắt thiếu niên dâng trào sát khí, giọng khàn khàn nói: “Buông ta ra! !”

“Đừng sợ, ta đưa ngươi rời khỏi.”

Tô Dịch nhẹ nhàng nói, “Chỉ dựa vào lực lượng của chính ngươi, căn bản chạy không thoát, so với như thế, không bằng lựa chọn tin tưởng ta.”

Vẻ mặt thiếu niên biến ảo, cuối cùng từ bỏ giãy dụa.

Trái lại cũng không phải tin lời Tô Dịch, mà là hắn phát hiện ở dưới tay Tô Dịch, căn bản không thể giãy thoát.

“Khốn kiếp! Dám cướp hàng của lão tử? Người đâu, giết hắn!”

Nơi xa, nam tử áo bào vàng vẻ mặt dữ tợn, hô to thành tiếng.

Rầm!

Khu vực phụ cận, một đám cường giả lao ra.

Ai cũng đằng đằng sát khí, rõ ràng đều là nhân vật cấp bậc Cử Hà cảnh, trực tiếp lao về phía Tô Dịch.

Ánh mắt Tô Dịch lạnh lùng, trong lòng có lửa giận không ức chế được đang dâng trào, đâu có thể nào nương tay?

Chỉ thấy hắn nâng tay nhấn một cái trên không.

Ầm!

Kiếm khí hiện ra đầy trời, bảy tám cường giả Cử Hà cảnh lao tới, thân thể trong nháy mắt đã ầm ầm nổ tung, máu nhuộm hư không.

A.

Khu vực phụ cận vang lên một chuỗi tiếng hít khí lạnh, những người đang vây xem kia đều bị một màn bá đạo tanh máu này kinh động.

Thiếu niên cả người là máu cũng cả kinh, thân thể lặng yên căng thẳng, càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ngươi...”

Nam tử áo bào vàng cũng sửng sốt, con mắt thiếu chút nữa rớt ra, thét to, “Hoắc lão, có người phá bãi! Còn giết người của chúng ta! !”

Thanh âm còn đang quanh quẩn, kèm theo một luồng tiên uy khiếp người lạnh thấu xương, một bóng người cao lớn bay tới.

Đây rõ ràng là một vị Vũ cảnh tiên nhân đặt chân tiên đạo!

“Người trẻ tuổi, đây chính là chợ Hắc Long! Hành động của ngươi đã phá quy củ nơi đây, đã không còn đường sống để chọn!”

Tiếng nam tử cao lớn ù ù như sấm, trực tiếp ra tay, sát khí như thủy triều.

Thiếu niên người đầy máu theo bản năng muốn né tránh.

Tiên uy cỡ đó, áp bách hắn sắp thở không nổi.

Nhưng ở một tích tắc này, ở trong tầm nhìn của hắn thấy được, một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra, chộp một cái vào không trung.

Ầm! !

Vị Vũ cảnh tiên nhân khí thế hùng hổ mà đến kia, vậy mà là yếu ớt như tờ giấy, thân thể bị trực tiếp bóp nổ, chia năm xẻ bảy.

Thiếu niên rung động thất thần.

Mọi người phụ cận, ai cũng trợn mắt cứng lưỡi.

Mà Tô Dịch xoay người, vỗ nhẹ nhẹ bả vai thiếu niên, “Chờ ta hỏi một số việc, liền đưa ngươi rời khỏi.”

Trong bầu không khí yên tĩnh nặng nề áp lực, Tô Dịch bước một bước, liền tới trước mặt nam tử áo bào vàng kia.

Nam tử áo bào vàng kinh hãi, hoảng sợ nói: “Ngươi... Ngươi muốn làm gì, Hắc Long vệ tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

Tô Dịch tóm lấy cổ hắn, bàn tay phát lực, cứng rắn chấn động ngất đối phương.

Sau đó bắt đầu tiến hành sưu hồn.

“Kẻ này là ai, vậy mà lại bá đạo như thế?”

Người xem run sợ, đều bị thủ đoạn sấm sét dứt khoát lưu loát đó của Tô Dịch chấn nhiếp.

Hồi lâu sau, Tô Dịch thu hồi thần thức, nhíu mày.

Kẻ này tên Kim Nguyên Mộc, là một tên buôn nô lệ tiếng thối vang xa, ở trong trí nhớ của hắn, cũng không có chuyện Tô Dịch muốn tìm hiểu.

Như thiếu niên Bệ Ngạn linh tộc kia, tên là Phương Hàn, chính là một trong một đám nô lệ Kim Nguyên Mộc mua từ một chợ đen trong lòng đất cảnh nội Bạch Lô châu, sau đó đưa tới chợ Hắc Long tiến hành buôn bán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận