Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2556: Hoa khai lưỡng đóa các biểu nhất chi (2)

Đêm đó.
Trên giường.

Ánh đèn như hạt đậu, quang ảnh ảm đạm, ở trên màn giường chiếu ra một đôi bóng người bày ra các loại tư thế.

Một đợt tiếng thở dốc rất nhỏ như thổi ống sáo đứt quãng vang lên, khi thì dồn dập, khi thì trầm thấp, khi thì mang theo từng làn âm rung...

Phòng không có gió, màn giường lại đang lắc lư.

Ánh đèn loang lổ lay động, giường giống như cũng đang lay động theo.

“Tiên sư, điều... điều tra ra chưa?”

Tiếng rên rỉ khe khẽ của Khuynh Oản vang lên, mang theo thở dốc, cùng phấn khởi cực lực áp chế.

“Lúc này mới bao lâu, nhịn chút nữa.”

Một thanh âm hàm hồ vang lên, giống như trong miệng ngậm gì đó lẩm bẩm.

“Ô...”

...

Ngoài Thái Huyền động thiên.

Bóng đêm như mực, trăng mờ sao thưa.

Một bóng người yểu điệu, khoanh chân ngồi ở trong một mảng rừng tùng.

Suối nước một bên róc rác vang lên.

“Hả?”

Đột nhiên, bóng người yểu điệu chợt run lên như điện giật, trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ như thiếu nữ đột nhiên nổi lên một tia hoang mang, một đôi lông mày đẹp không khỏi nhíu lại.

Nữ tử này, rõ ràng là Thiên Kỳ!

Nàng đã thay đổi cách ăn mặc, tháo đi mũ miện ngọc thường mang trên đầu, thay một bộ váy dài màu lam nhạt sạch sẽ, một mái tóc màu tím than tùy ý búi sau đầu, càng làm nền cho khuôn mặt nhỏ thanh tú tinh xảo.

Chỉ là lúc này, đuôi lông mày nàng lại chợt xuất hiện một tia xấu hổ giận dữ, giống như ý thức được cái gì, trừng lớn đôi mắt đẹp, “Chẳng lẽ... Tô Huyền Quân hắn... Hắn cùng một nửa khác của ta... Đang...”

Đạo tâm của nàng cũng đang run rẩy, cả người mất tự nhiên, như bị con kiến trèo lên da thịt.

Chợt ——

Cánh môi đỏ tươi của nàng chợt hé, xoang mũi phát ra một âm rung, cả người như bị dòng điện đánh trúng, ‘Vù’ từ trên tảng đá đứng dậy, lồng ngực cũng kịch liệt phập phồng một phen.

“Đáng giận! ! !”

Thiên Kỳ đã đại khái kết luận trong Thái Huyền động thiên đang trình diễn một sự kiện, không khỏi tức giận khó thở, trong mắt toát ra nét xấu hổ và giận dữ, một đôi tay ngọc trắng trẻo lấp lánh kia cũng không khỏi lặng yên nắm chặt lại.

Nàng đánh vỡ đầu cũng không ngờ, khi mình ở ngoài Thái Huyền động thiên tĩnh tâm cảm ứng tung tích “một nửa khác”, ý đồ đánh thức đối phương chủ động tới gặp mình, sẽ cảm ứng được chuyện xấu hổ như thế.

Điều này...

Điều này làm nàng cũng có cảm giác ngây dại.

Dù sao, tu hành đến nay, nàng đạo hạnh cao thâm nữa, đừng nói từng làm chuyện bực này, cũng chưa từng có tiếp xúc da thịt với bát cứ nam tử nào!

Nhưng bây giờ, khi từ chỗ một nửa khác của mình cảm nhận được loại tư vị tiếp xúc cùng va chạm khoảng cách âm đó, cả người Thiên Kỳ đều choáng váng...

Tô Huyền Quân hắn... Sao có thể như vậy! ?

“Tiểu Thiên Kỳ, ngươi đây là làm sao vậy?”

Trong bình đồng xanh truyền ra thanh âm hoang mang của Cửu Diệu.

“Không... Không có gì!”

Thiên Kỳ chợt cả kinh, cố gắng để mình trấn định.

Chuyện sỉ nhục như vậy, nếu để Cửu Diệu thúc thúc biết, vậy quả thực chính là một hồi tai nạn hủy diệt cuộc đời!

“Không đúng, tâm cảnh ngươi tựa như xảy ra vấn đề! Nếu không...”

Cửu Diệu đang muốn nói gì.

Ầm!

Thiên Kỳ đặt một bàn tay ở trên bình đồng xanh, trực tiếp phong ấn bảo vật này, hoàn toàn ngăn cách cảm giác đến từ Cửu Diệu.

Làm xong tất cả cái này, Thiên Kỳ âm thầm thở phào một hơi.

Nhưng rất nhanh, thân thể yểu điệu của nàng cứng đờ, loại cảm giác như thủy triều như điện giật kia, kích thích thân thể yểu điệu của nàng cũng đang run nhè nhẹ, da thịt trắng trẻo trở nên hồng hào, toát ra một tầng mồ hôi mỏng manh,

Thiên Kỳ nhịn không được nữa bắt đầu thở dốc, tức giận đến mức trong đôi mắt trực tiếp muốn phun lửa, hàm răng sắp nghiến vỡ rồi.

Vù!

Ngay sau đó, nàng nhảy vọt lao vào trong một dòng suốt kia bên cạnh rừng, ý đồ mượn dùng nước suối lạnh lẽo, để mình bình tĩnh một chút.

Nhưng dần dần, Thiên Kỳ bi ai phát hiện, loại cảm giác xấu hổ chết tiệt kia, quả thực giống như nước suối này, một đợt tiếp một đợt ập tới.

Cho dù nàng vứt bỏ lục thức của mình, chặt đứt cảm ứng của mình, đều không được!

“Tô Huyền Quân! Mặc kệ ngươi có phải quan chủ hay không, ta sớm hay muộn thế nào cũng giết ngươi! ! !”

Sau khi đau khổ chống đỡ một khắc đồng hồ, Thiên Kỳ chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, hai bên mông run rẩy, điều này chọc giận nàng hận không thể giết vào Thái Huyền động thiên luôn bây giờ, đi tìm Tô Huyền Quân tính sổ.

Hai khắc sau.

“Sao còn chưa xong? Đáng giận! ! !”

Thiên Kỳ đã tức giận đến mức sắp mất đi lý trí.

Một nén nhang sau.

“Hắn nhất định là đang cố ý làm nhục ta, nhất định là vậy! !”

Thiên Kỳ cuộn mình ở đáy suối nước, thân thể yểu điệu nóng bỏng bất an vặn vẹo, cả người đều có cảm giác sụp đổ.

Cũng không biết qua bao lâu nữa.

Thiên Kỳ chợt mở to mắt, lòng bàn chân chợt co lại, ngón chân lấp lánh co rút, thân thể giống như con cá rơi ở trên bờ bởi thiếu nước đang run rẩy giãy dụa chấn động.

Hồi lâu sau, tất cả mới trở về yên tĩnh.

Mà Thiên Kỳ, ánh mắt ngơ ngẩn, khuôn mặt xinh đẹp lúc sáng lúc tối, mất hồn mất vía.

Hồi lâu sau, nàng mới như từng chút một lấy lại tinh thần, tức giận đến mức vỗ một cái đánh vào đáy sông.

Ầm!

Cả suối nước ầm ầm nổ tung, hơi nước tan rã.

Cuối cùng, khi Thiên Kỳ từ trong dòng suối đi ra, nàng đã từng chút một bình tĩnh lại.

Chẳng qua khuôn mặt xinh đẹp kia, đã trở nên lạnh lùng đáng sợ.

Một tia nắng sớm xé rách màn đêm, chiếu sáng lên thế giới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận