Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1900: Giang Ánh Liễu (2)

Tô Dịch lạnh nhạt nói: “Diệp Bá Hằng tuy ngu xuẩn một chút, nhưng đối ngươi lại có thể nói là dụng tình sâu vô cùng, hơn nữa ngươi cũng từng đáp ứng kết làm đạo lữ với hắn, sao bây giờ, lại coi việc này là nhục nhã? Thực cho rằng mình là hoàng giả, thì có thể cao cao tại thượng, coi thường chúng sinh?”
Thân thể yểu điệu của thiếu nữ váy đen run rẩy, vẻ mặt lúc sáng lúc tối nói: “Đó rõ ràng chỉ là một mưu kế nho nhỏ, không thể coi là thật!”

Tô Dịch gật gật đầu, nói: “Thủ đoạn đùa bỡn lòng người quả thực không thể coi là thực, vậy ngươi cảm thấy, làm tù binh, nên là kết cục thế nào?”

Thân thể yểu điệu của thiếu nữ váy đen phát lạnh, ý thức được không ổn, nói: “Đạo hữu nếu nguyện tha ta một mạng, ta nguyện dùng tất cả biện pháp bù lại sai lầm!”

Tô Dịch nói: “Ngươi nếu bằng lòng kết làm đạo lữ với Diệp Bá Hằng, thì có thể sống.”

Thiếu nữ váy đen: “...”

Sắc mặt nàng u ám, vạn niệm đều thành tro, hồi lâu sau mới nghiến răng nói: “Vậy... Ta thà rằng chết!”

Tô Dịch giương mắt nhìn về phía Diệp Thiên Cừ, nói: “Chờ con ngươi tỉnh lại, liền mang chuyện vừa rồi xảy ra lần lượt nói cho hắn, tin tưởng hắn tất nhiên có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, thay đổi triệt để.”

Diệp Thiên Cừ vẻ mặt phức tạp gật gật đầu.

“Còn có, nếu ngươi tin được ta, thì giao ngọc tỷ tổ truyền cho ta bảo quản, nếu không tin, cũng không sao, xét đến cùng, ta chung quy là cần đi Quỷ Xà tộc các ngươi một chuyến.”

Tô Dịch nói: “Ngươi tự quyết định đi.”

Dứt lời, hắn thích ý ở trong ghế mây duỗi cái lưng mỏi, trông về phía hồ biếc, ánh mặt trời ấm áp, chim sa âu bay lượn săn mồi, cỏ lau rung động xào xạc ở trong gió, giống như thiên âm.

Diệp Thiên Cừ trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, hắn nói: “Đạo hữu, ta mạo muội hỏi một câu, ngài... Rốt cuộc là địch hay bạn?”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Ta giống với ngươi, phản đối Quỷ Xà tộc các ngươi đề cử tộc trưởng mới.”

Diệp Thiên Cừ nghe vậy, hít sâu một hơi, nói khẽ với Đồ Dong: “Giao bảo vật cho đạo hữu.”

Đồ Dong từ trong tay áo bào lấy ra một cái hộp ngọc, đưa cho Tô Dịch, nói: “Còn xin đạo hữu thu lấy.”

Tô Dịch mở ra hộp ngọc, chỉ thấy trong đó đặt một khối ngọc tỷ chỉ to bằng nắm tay trẻ con, màu đen, vuông vức, đỉnh chóp là một ngọn đèn hoa sen tạo hình kỳ dị, bấc đèn hình rắn.

Vật này hào quang lấp lánh, tràn ngập khí tức năm tháng dày đặc, u quang nhàn nhạt tràn ngập trong một ngọn đèn hoa sen kia, phong cách cổ xưa thần bí.

“Trên vật này tuyên khắc một loại lực lượng cấm trận cổ quái, chẳng lẽ có diệu dụng khác?”

Tô Dịch hỏi.

Diệp Thiên Cừ nghĩ nghĩ, nói: “Ở trong tổ huấn tộc ta nhiều thế hệ tương truyền, nói khi tông tộc gặp nguy cơ không hóa giải được, chỉ cần gom đủ bốn khối ngọc tỷ tổ truyền, có thể hóa nguy thành an. Về phần tác dụng khác, ta không rõ.”

Tô Dịch ồ một tiếng, thu hồi hộp ngọc, từ trong ghế mây đứng dậy, nói: “Chờ giải quyết xong việc Quỷ Xà tộc các ngươi, ta tự sẽ trả lại vật này.”

Diệp Thiên Cừ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

“Về phần ngươi...”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía thiếu nữ váy đen, “Giết chết luôn bây giờ, không khỏi đáng tiếc.”

Thiếu nữ váy đen ánh mắt khẽ động, như bắt được một tia sinh cơ, lập tức nói: “Còn xin đạo hữu giơ cao đánh khẽ!”

“Đợi tới thành Thiên Gia, ta sẽ cho ngươi một cơ hội chuộc tội.”

Tô Dịch bấm tay bắn ra.

Ầm!

Thiếu nữ váy đen lập tức ngất đi.

“Đi thôi, đi Quỷ Xà tộc các ngươi.”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn phương xa, thản nhiên mở miệng.

...

Thành Thiên Gia.

Thành lớn cổ xưa hàng đầu Quỷ Phương vực, phồn hoa cường thịnh.

Thành này, cũng là tổ địa của Quỷ Xà tộc.

Lời đồn, thành này sở dĩ tên “Thiên Gia”, có liên quan với thần khí trấn tộc “Thiên Gia Chúc U Đăng” của Quỷ Xà tộc.

Thành Thiên Gia cực kỳ rộng lớn, trong thành không chỉ phố ngõ tung hoành, kiến trúc san sát, còn phân bố mấy chục ngọn núi cùng hồ lớn chằng chịt ở trong khu vực khác nhau!

Lúc này, đỉnh một ngọn núi tên “Địa Diễm”, trong một tòa cung điện rộng lớn.

Một nữ tử mặc váy mềm màu đỏ, mái tóc đen như thác, ngồi ngay ngắn ở trên ghế tựa trung ương.

Nàng cổ ngỗng nhỏ dài trắng muốt, da thịt trong suốt, dung mạo thanh nhã tuyệt tục, lúc này đang dùng ngón tay nhỏ nhắn thanh tú trắng nõn kia nhẹ nhàng vuốt ve một thanh cổ kiếm đặt ngang trước người.

Cổ kiếm chỉ hai thước, toàn thân như mực, chuôi kiếm tạo hình hai chữ “Bất Công”.

Đại xảo bất công, kiếm như tên.

Ánh mắt nữ tử nhìn về phía cổ kiếm nổi lên một mảng thâm tình.

Đây là đạo kiếm sư tôn ban cho nàng, cũng là một trong rất nhiều danh kiếm lúc trước tổ sư sưu tầm!

“ ‘Hạng Điềm’ của Huyết Trĩ yêu tộc còn chưa trở về?”

Như nhớ tới chuyện gì, nữ tử đột nhiên nhẹ nhàng hỏi, thanh âm giống như nước suối trong vắt chảy róc rách trong khe trống, vang lên ở trong cung điện trống trải cổ xưa này.

“Hồi bẩm đại nhân, Hạng Điềm đến nay bặt vô âm tín.”

Ngoài đại điện, đột nhiên xuất hiện một nam tử bóng người lỗi lạc, áo trắng hơn tuyết, khom người hướng về trong đại điện chào.

“Chỉ là từ trong tay một trưởng lão Linh Luân cảnh chi mạch Quỷ Xà tộc cướp đoạt bảo vật mà thôi, bằng thủ đoạn của cô ta, dễ như trở bàn tay, sao đến nay không có tin tức?”

Nữ tử có chút nghi hoặc.

Nam tử áo trắng thấp giọng nói: “Đại nhân, nếu không thuộc hạ tự mình đi điều tra một chút?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận