Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1487: Đèn đuốc rực rỡ diệu cửu thiên (1)

Về phần văn sĩ trung niên cùng các thiếu niên thiếu nữ kia từng một đường đồng hành với Tô Dịch, đều dại ra ở đó, như đang nhìn thần nhân trong truyền thuyết tới thế gian, như nằm mơ.
Ầm!

Đông Quách Phong đã động, hắn bước chân không nhanh không chậm, mỗi một bước hạ xuống, đều nhẹ nhàng như nhảy múa. Khoảng cách mỗi một bước, đều chuẩn xác tới mức như dùng thước đo ra, không sai chút nào.

Mà theo hắn cất bước, toàn thân khí thế của hắn, như núi lớn phá đất mọc lên, không ngừng kéo lên, không ngừng mạnh lên, áp bách mảng hư không đó cũng bắt đầu run rẩy.

Luồng khí trên không trung, theo đó sinh ra tiếng nổ vang bén nhọn chói tai.

Giống như không chịu nổi một thân sức mạnh to lớn đó của Đông Quách Phong!

“Không động thì thôi, như thần sơn lướt ngang, thế quán càn khôn, kiếm đạo của người này, đã hòa hợp một lò với tinh khí thần của mình, thực sự không tầm thường.”

Tô Dịch âm thầm gật đầu.

Dù đặt ở Đại Hoang Cửu Châu, Đông Quách Phong cũng đủ có thể đi ganh đua dài ngắn với các chân truyền đệ tử trong thế lực đỉnh cấp kia.

Cái này mang tới cho Tô Dịch không ít bất ngờ.

Vốn, hắn căn bản không mang Đông Quách Phong nhân vật cùng cảnh giới xếp thứ bảy bảng Quần Tinh bực này để ở trong lòng, Vân Thiên thần cung giờ phút này, đơn giản là vì đón đi Văn Tâm Chiếu mà thôi.

Nhưng bây giờ, khi cảm nhận được trình độ kiếm đạo trên người Đông Quách Phong, khiến Tô Dịch cũng không khỏi dâng lên một tia cảm giác ngứa tay.

Đến cảnh giới bực này của hắn, muốn trong cùng cảnh giới gặp được một hạng người có thể đặt vào mắt, quả thực quá khó quá khó.

Gặp được mỗi một người, đều đáng giá quý trọng.

Ầm!

Khi cách Tô Dịch chỉ còn mười trượng.

Đông Quách Phong vẻ mặt bình tĩnh, vung kiếm chém ra.

Một cái chớp mắt đó, Sát Tâm Kiếm dày nặng không lưỡi chợt nổi lên một mảng ánh sáng loá mắt, kiếm ngân vang như gió lôi, cuốn theo một luồng uy thế mênh mông vô lượng, chợt chém xuống.

Mảng không gian này run lên, núi sông đều lay động.

Một kiếm này, rung chuyển trời đất!

Thần hồn mọi người rung động, gần như có cảm giác sụp đổ hít thở không thông.

Đúng như con kiến đối mặt thần sơn sụp đổ trước mắt, hoảng loạn, tuyệt vọng mà bất lực.

Dù mạnh như Ngọc Cửu Chân nhân vật bực này, lưng cũng phát lạnh, trán toát mồ hôi lạnh.

Hắn từng giao thủ với Đông Quách Phong, tuy ba chiêu đã tan tác, nhưng cũng tính là từng lĩnh giáo Đông Quách Phong lợi hại.

Nhưng, khi thấy một kiếm này, Ngọc Cửu Chân mới khắc sâu ý thức được một sự kiện ——

Lúc trước mình quyết đấu với Đông Quách Phong, đối phương rõ ràng bảo lưu lại nhiều lắm!

“Một kiếm kinh thiên bực này, Tô Dịch ngươi nên chắn như thế nào! ?”

Các cường giả Đông Quách thị kia đều lộ ra vẻ mặt chờ mong, trong đầu, tựa như cũng nhìn thấy một màn Tô Dịch bị thất bại trấn áp.

Văn Tâm Chiếu lặng yên siết chặt một đôi tay ngọc.

Nàng cũng là kiếm tu, có danh xưng Tiểu Kiếm Yêu, càng từng được Tô Dịch chỉ điểm.

Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, đổi là nàng đối mặt một kiếm này của Đông Quách Phong, nhất định là không có phần thắng...

Trong biển mây.

Theo Đông Quách Phong chém xuống một kiếm kia, một bộ áo bào xanh đó của Tô Dịch bay phất phới, mái tóc dài bay lên, một đôi mắt thâm thúy lặng yên ấp ủ một tia sáng.

Có chút thú vị!

Bóng người hắn sừng sững bất động, chỉ có tay phải vươn ra, ngón tay trắng nõn thon dài phất một cái vào hư không.

Giống như Phật tổ niêm hoa, như tiên nhân đánh đàn.

Không mang theo một tia khí tức khói lửa.

Nhưng lại có một đạo kiếm khí màu xanh chợt lao ra, lóe lên trên không trung.

Rắc! !

Một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc vang lên dưới bầu trời, chấn động mọi người lỗ tai vang lên ong ong, mắt nổ đom đóm.

Liền thấy một đạo kiếm khí mênh mông rung chuyển trời đất kia của Đông Quách Phong, ở ba thước trước người Tô Dịch, chợt từ giữa nứt gãy ra.

Nọ\vậy một cái chớp mắt, giống như kình thiên cột đá, chém làm hai đoạn, ép tới phụ cận hư không ầm ầm sụp đổ, nhấc lên cuồng bạo hủy diệt nước lũ, tàn sát bừa bãi mà khai.

Biển mây to lớn, từ đây hoàn toàn tán loạn.

Ánh mặt trời sáng chói, chiếu vào trên bộ áo dài màu xanh kia của Tô Dịch, khiến bóng người hắn cũng mang theo một mảng ánh sáng khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Toàn trường chấn động.

“Cái này...”

Vẻ mặt hưng phấn của các cường giả Đông Quách thị kia đọng lại.

Đại nhân vật bọn Ngọc Cửu Chân đều trợn mắt cứng lưỡi.

Bọn họ tự nhiên rõ, Tô Dịch tuyệt không phải hạng người tầm thường, sự cường đại của hắn đã sớm truyền khắp Đại Hạ mười ba châu, dẫn lên không biết bao nhiêu chấn động.

Nhưng đánh vỡ đầu bọn họ cũng không ngờ, một kiếm cỡ đó của Đông Quách Phong, sẽ bị Tô Dịch nhẹ nhàng bâng quơ hóa giải!

Văn Tâm Chiếu, Hàn Yên Chân Nhân, Thanh Nha các nàng ánh mắt đều tỏa sáng.

Vẻn vẹn một đòn, đã khiến các nàng đều ý thức được, Tô Dịch yên lặng lâu tới mấy tháng, sớm đã khác xưa!

Trên biển mây, vẻ mặt Đông Quách Phong bình tĩnh như cũ, giống như cũng không bất ngờ, chỉ có ánh mắt càng thêm sắc bén trầm ngưng, khí tức quanh thân càng thêm hùng hậu mênh mông.

“Tô đạo hữu thủ đoạn tốt!”

Hắn khẽ thở dài, “Đáng tiếc, hôm nay ta không thể không giết đạo hữu, nếu không, thật muốn ở trên kiếm đạo, cùng ngài nâng chén tán gẫu.”

Tô Dịch lạnh nhạt nói: “Nâng chén tán gẫu không đến mức, thừa dịp bây giờ, lấy ra toàn bộ thủ đoạn của ngươi là được, nếu không, chỉ dựa vào lực lượng một kiếm này, còn không đủ để khiến ta rút kiếm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận