Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2156: Thầy trò tương tàn (1)

Cho dù hôm nay chuyển thế trọng tu, cũng tuyệt đối không phải các nhân vật Huyền U cảnh kia có thể địch nổi!
Máu tanh nồng đậm đang tràn ngập.

Nơi đây đã chỉ còn lại một mình Hỏa Nghiêu đang dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

Chẳng qua so sánh với lúc ban đầu, bộ dáng Hỏa Nghiêu giờ phút này quả thực vô cùng thê thảm.

Hắn tóc tai bù xù, mình đầy thương tích, cả người nhuốm máu, trên khuôn mặt trắng bệch kia tràn ngập kinh sợ cùng bối rối.

Mắt thấy Tô Dịch lại lần nữa đánh tới, Hỏa Nghiêu giống như hoàn toàn sụp đổ, hét lớn khàn cả giọng: “Sư tôn, lúc trước là ngài từ trong một chỗ tiên thiên hỏa nguyên kia mang ta rời khỏi, cũng là ngài một tay nuôi lớn ta, ngài từng nói, ta như con của ngài, coi như mình sinh ra, hôm nay... Ngài thực muốn giết đệ tử sao?”

Giọng khàn khàn, đã tràn đầy hương vị sợ hãi cùng cầu xin.

Phành!

Bàn tay Tô Dịch chém ra chợt dừng lại, hóa thành lực lượng trấn áp, Hỏa Nghiêu trực tiếp ngồi quỳ xuống đất, thân thể cũng bởi đau đớn run rẩy hẳn lên.

Nhưng hắn lại mặc kệ những thứ này, run giọng cầu xin: “Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, ngài vô luận trừng trị đệ tử như thế nào, đệ tử tiếp nhận hết thảy, chỉ cầu ngài đừng giết ta, đừng giết ta được không?”

Hắn môi run run, mái tóc dài nhuốm máu rối tung trên gương mặt, quỳ gối nơi đó, ngửa đầu nhìn Tô Dịch, hốc mắt có nước mắt chảy ra, không biết là hối hận, hay sợ hãi.

Lúc ban đầu, Hỏa Nghiêu không ai bì nổi, ngạo nghễ phô trương cỡ nào.

Nhưng lúc này, hắn lại hèn mọn như tù nhân, quỳ dưới đất khóc rống, cầu xin cơ hội sống sót.

Dạ Lạc nơi xa nhìn thấy một màn bực này, trong lòng thoáng chốc trở nên vô cùng phức tạp, không thể nói rõ là cảm xúc gì.

Vẻ mặt Tô Dịch lạnh nhạt như cũ, nhìn xuống Hỏa Nghiêu quỳ gối trước người, nói: “Ngươi có biết, ta vì sao phải chuyển thế trọng tu hay không?”

Không đợi Hỏa Nghiêu trả lời, Tô Dịch đã tự nói: “Bởi vì con đường kiếp trước của ta có rất nhiều chỗ thiếu hụt, mới sẽ dứt khoát bỏ qua tất cả huy hoàng cùng thành tựu kiếp trước, lựa chọn làm lại bắt đầu.”

“Ta năm đó áp chế tu vi của ngươi, đó là không đành lòng ngươi giẫm vào vết xe đổ của ta, không muốn ngươi ở về sau lúc trùng kích Huyền Hợp cảnh, thua một cái cả ván đều thua.”

“Nhưng bây giờ xem ra, chung quy là ta hại ngươi, không những chưa thể giúp ngươi trảm trừ tâm ma, ngược lại khiến ngươi hận ta thấu xương, trở mặt thành thù!”

“A, thầy trò tương tàn, châm chọc cỡ nào!”

Nói đến đây, trên khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Tô Dịch hiện lên một mảng tự giễu thật sâu.

Thầy trò tương tàn, châm chọc cỡ nào!

Nghe vậy, trong lòng Dạ Lạc cũng bi thương một phen, khó chịu nói không nên lời.

Ở trong ấn tượng của hắn, sư tôn xưa nay chưa từng bạc đãi bất cứ đệ tử nào.

Thất sư đệ “Huyền Ngưng” tâm tính ngu dại, sau khi nhập môn, tu vi tụt lại xa xa sau đồng môn khác, trong lòng thường có ý tự ti.

Nhưng sư tôn lại nói, Huyền Ngưng cần cù bù thông minh, đại tài trưởng thành trễ.

Nước chảy không tranh trước, tranh là thao thao bất tuyệt.

Đại đạo tu hành, cũng nên như thế.

Ngũ sư đệ “Vương Tước” thân thế nhấp nhô, gánh vác huyết hải thâm cừu.

Là sư tôn âm thầm giúp hắn điều tra manh mối kẻ thù, trải đường cho hắn, cuối cùng khiến Vương Tước được như nguyện, báo thù rửa hận, hoàn toàn đánh tan khúc mắc.

Nhị sư huynh “Cảnh Hành” tính tình ôn thuần khiêm cung, không thích sát sinh, từng ở lúc ra ngoài du lịch, bị một ít lão gia hỏa ma môn lấy ‘luận đạo’ làm lý do, bắt nạt các kiểu.

Sư tôn biết được tin tức, nổi trận lôi đình, đại động can qua, một hơi mang các lão gia hỏa ma môn kia đánh cho vỡ đầu chảy máu, kêu cha gọi mẹ.

Từ đó về sau, sư tôn ở thiên hạ Đại Hoang có một cái biệt hiệu mới: Hộ Đồ Cuồng Ma.

Trừ Cảnh Hành, Huyền Ngưng, Vương Tước, đồng môn khác người nào chưa từng được sư tôn coi như con mình đối đãi?

Không đề cập tới ai khác, tạm nói Hỏa Nghiêu, từ nhỏ được sư tôn mang về sư môn, giữ ở bên người dạy dỗ, cũng chưa từng chịu bất cứ sự xa lánh gì!

Đây là chuyện người Thái Huyền động thiên đều biết.

Mà lúc này, nhìn Hỏa Nghiêu quỳ mọp dưới đất, sợ hãi cầu xin tha thứ, trong lòng Dạ Lạc cũng là cảm xúc lẫn lộn.

Không có đồng tình, chỉ cảm thấy Hỏa Nghiêu đáng thương, đáng buồn!

“Sư tôn, đệ tử sai rồi, đệ tử không dám nữa!”

Hỏa Nghiêu khóc rống nước mắt giàn dụa.

Tô Dịch trầm mặc một lát, nói: “Hành động lần này đến U Minh giới, là chính ngươi gây ra, hay do Bì Ma sai sử?”

Hỏa Nghiêu do dự một phen, lúc này mới nói: “Là... Đại sư huynh làm quyết đoán.”

Tô Dịch hỏi tiếp: “Ngươi vì sao dám khẳng định, ta sẽ đến Táng Đạo Minh Thổ?”

Hỏa Nghiêu thấp giọng nói: “Đệ tử bắt truyền nhân Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch kia, từ trong miệng hắn biết được một ít manh mối.”

“Ngoài ra, đệ tử cũng từng từ trong miệng Đào Đô Sơn Quân kia biết được, sư tôn từng xông qua Táng Đạo Minh Thổ, hơn nữa bị nhốt ở di tích Táng Thần kia ước chừng hơn ba năm, cho nên suy đoán ra, nếu sư tôn thật sự luân hồi chuyển thế, sau khi biết được tin tức Táng Đạo Minh Thổ xuất thế, tất nhiên sẽ tiến đến.”

Tô Dịch nói: “Đào Đô Sơn Quân hôm nay ở đâu?”

Hỏa Nghiêu cúi đầu, nói: “Người này hoài nghi con có ý đồ khác, đến Táng Đạo Minh Thổ không lâu, hắn liền mượn cơ hội bỏ chạy, lẻn vào chỗ sâu trong di tích Táng Thần, đến nay... Chưa từng hiển lộ tung tích nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận