Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3232: Độc chiếm (1)

Dẫn đến bây giờ, ở trong chiến trường thứ ba này, khiến thực lực chỉnh thể cường giả Đông Huyền vực, so sánh với ba đại vực giới khác, rõ ràng kém hơn một đoạn.
Khi suy nghĩ, hắn đã cất bước đi vào hẻm núi.

“Người trẻ tuổi, bảo ngươi dừng lại, chẳng lẽ chưa nghe thấy sao?”

Trận doanh Nam Hỏa vực bên kia, một ông lão áo bào tím thanh âm lạnh như băng khiển trách.

Người khác bên cạnh ông lão đều vẻ mặt không tốt.

Mà ở sâu trong hẻm núi, cường giả Bắc Uyên vực và Tây Hàn vực đều lạnh nhạt quan sát, không thiếu một số kẻ lộ ra vẻ mặt trêu tức, như tính xem náo nhiệt.

Một nhân vật Đông Huyền vực, lại dám lẻ loi một mình đến Long lĩnh này, hoặc là to gan lớn mật, hoặc là không sợ hãi!

Tô Dịch hai tay để sau lưng, giương mắt nhìn qua, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Muốn ra tay?”

Ông lão áo bào tím nheo đôi mắt lại, trong lòng rùng mình, nói: “Các hạ hiểu lầm rồi, lão phu chỉ là muốn nhắc nhở các hạ một câu, khu vực này đã bị chúng ta chiếm cứ, nếu các hạ vượt qua, đó là đối địch với chúng ta!”

Một đoạn lời, vang vọng mạnh mẽ.

Nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra, thái độ của ông lão áo bào tím rõ ràng thu liễm hơn rất nhiều, đang phân rõ giới hạn, tránh cho xảy ra xung đột với Tô Dịch!

Tô Dịch cười lên, ánh mắt lướt qua một đám cường giả Nam Hỏa vực, nhìn về phía một đám cường giả Bắc Uyên vực cùng Tây Hàn vực kia, thản nhiên nói: “Các ngươi cũng là loại thái độ này?”

Mọi người rõ ràng ngẩn ra, như không ngờ, Tô Dịch ở dưới tình huống bị cường giả Nam Hỏa vực đối địch, còn dám chỉ đầu mâu về phía Bắc Uyên vực cùng Tây Hàn vực bọn họ.

“Thái độ của chúng ta rất đơn giản.”

Một thanh niên tóc tím gầy gò của Tây Hàn vực giọng điệu lạnh nhạt nói, “Không muốn chết, tốt nhất đừng chọc vào chúng ta.”

Mà ở Bắc Uyên vực bên kia, một nam tử áo bào trắng trên mặt treo nụ cười, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ:

“Cút!”

Ầm!

Một đợt tiếng cười vang cất lên.

“Một tên Đông Huyền vực, vậy mà lại chạy tới hỏi thái độ của chúng ta, buồn cười cỡ nào?”

Có người lắc đầu.

“Có lẽ, hắn cho rằng ở chiến trường thứ ba, là có thể nói đạo lý? Ha ha ha ha!”

Có người ngửa mặt lên trời cười to.

“Các vị, lão phu tu hành một đời, còn chưa bao giờ thấy cuồng đồ không biết sống chết như thế! Các ngươi thì sao, từng gặp không?”

Có người cười đến không khép được miệng.

Cả hẻm núi đều tỏ ra rất náo nhiệt, tràn ngập không khí vui vẻ.

Dù là trong các cường giả Nam Hỏa vực kia, cũng có không ít người cười lên.

Người trẻ tuổi Đông Huyền vực này, không khỏi cũng quá mức không biết trời cao đất rộng!

Tô Dịch như hoàn toàn không có cảm giác, trực tiếp cất bước, đi vào hẻm núi.

“Ta không giống với các ngươi.”

Thanh âm lạnh nhạt của Tô Dịch vang lên, rành mạch vang vọng bên tai mọi người, “Từ lúc này trở đi, nơi đây do một mình ta chiếm cứ, ai không phục, người đó chết.”

Một đoạn lời, khiến mọi người nhíu mày, tiếng cười vang kia cũng biến mất, đều kinh ngạc nhìn Tô Dịch đi vào trong hẻm núi, quả thực như nhìn một kẻ điên!

Nếu không phải kẻ điên, ai sẽ nói ra lời phát rồ như thế?

Vẻ mặt Tô Dịch lạnh nhạt như cũ, việc mình mình nói: “Ồ đúng rồi, kẻ nói năng lỗ mãng đối với ta, phải lấy cái chết tạ tội.”

“Lấy cái chết tạ tội? Ha ha, con mồi này thực cho rằng chúng ta không động thủ, là sợ hắn sao?”

Một ông lão Tây Hàn vực, nhịn không được lắc đầu cười khẩy.

Ánh mắt Tô Dịch liếc qua, “Vậy từ ngươi bắt đầu.”

Thanh âm nhẹ nhàng còn đang quanh quẩn, một luồng kiếm khí đột nhiên hiện ra, từ mi tâm ông lão kia đâm xuyên qua.

Phốc!

Máu tươi phun ra.

Mi tâm ông lão xuất hiện một lỗ thủng, ngửa mặt lên trời ngã quỵ.

Toàn trường yên tĩnh.

Nụ cười trên mặt mọi người đọng lại.

Ai cũng không ngờ, Tô Dịch cô đơn một mình tiến vào nơi đây, lại dám cường thế ra tay như vậy!

Ngoài ra, sự đáng sợ của một kiếm kia, cũng làm rất nhiều người biến sắc.

“Muốn chết! !”

Một đám người đứng dậy, sát khí bùng nổ, bọn họ đều là đồng bạn của ông lão kia, chừng hơn mười người.

Lúc này, bọn họ đều lấy ra bảo vật, đánh về phía Tô Dịch.

“Kiến càng lay cây.”

Tô Dịch hướng phía trước bước ra một bước.

Ầm!

Hẻm núi này chợt chấn động, một mảng kiếm khí lấp lánh gào thét lao ra.

Hơn mười cường giả Thần Anh cảnh kia, tựa như một mảng hoa màu trong đồng ruộng, bị thu gặt hết, đồng loạt chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Ngay cả bảo vật bọn họ lấy ra, đều ở dưới một mảng kiếm khí kia càn quét nổ tung thành vô số mảnh vỡ bắn tung tóe.

Máu bay tung tóe, nhuộm đỏ hư không.

Trong chớp mắt mà thôi, một mũi lực lượng của Tây Hàn vực bên này, toàn quân bị diệt!

Một màn tanh máu đó, như một cơn gió lạnh thấu xương rót vào hẻm núi này, mọi người rùng mình, cả người phát lạnh.

Không ai có thể ngồi yên được nữa, đều đứng bật dậy, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Mà toàn bộ ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch, tất cả đều đã thay đổi!

Không phải mãnh long không qua sông, đây nào phải hạng người cuồng vọng không biết trời cao đất rộng, rõ ràng là nhân vật hung dữ tuyệt thế khủng bố vô cùng!

“Các hạ, ngươi đã chứng minh thực lực của mình, nơi đó cũng đã để trống ra, mời tiến vào, chúng ta chắc chắn sẽ không cản trở!”

Một ông lão áo bào xám trầm giọng mở miệng.

Tô Dịch không bận tâm, ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử áo bào trắng kia của Bắc Uyên vực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận