Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1686: Minh Uyên thú (1)

Mắt thường có thể thấy được, từ trên truyền tống đạo đàn kia trào ra những luồng không gian dao động kỳ dị, giống như con cá lao vào trong ngọc phù trên tay Tô Dịch.
Cửu tế tự nhất thời trở nên khẩn trương, nói: “Đạo hữu, ngươi đây là?”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Làm một cái dấu hiệu của tiết điểm không gian, về sau quay về Thương Thanh đại lục, không đến mức tìm không thấy đường.”

Đám người Cửu tế tự, Thôi Cảnh Diễm đều không khỏi giật mình, chỉ cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.

Dấu hiệu tiết điểm không gian, không phải chỉ có hoàng giả mới có thể tuyên khắc sao?

Ánh mắt bọn họ vô ý thức nhìn về phía ông lão mặc đạo bào.

Ông lão mặc đạo bào vuốt râu cười nói: “Tô đạo hữu đây là đang lấy không gian bí phù làm vật dẫn, mượn lực lượng truyền tống cấm trận, thủ đoạn như vậy, coi như xảo đoạt tạo hóa.”

Mọi người lúc này mới giật mình.

Chỉ có ông lão mặc đạo bào ánh mắt có chút phức tạp.

Lão nói nhẹ nhàng, nhưng làm sao có thể không rõ, Tô Dịch nhìn như lơ đãng hiển lộ thủ đoạn, thực ra là một môn bí thuật cực kỳ không thể tưởng tượng?

Còn có, không gian bí phù là bảo vật khó lường, Tô Dịch lại là từ nơi nào đạt được?

Tất cả cái này, khiến ông lão mặc đạo bào càng thêm ý thức được chỗ thần bí của Tô Dịch, ở sâu trong lòng cũng không dám coi hắn là một tu sĩ linh đạo để đối đãi nữa.

“Đi thôi.”

Rất nhanh, Tô Dịch đã thu hồi ngọc phù, cất bước đi về phía truyền tống đạo đài.

Người khác lục tục tiến vào trong đó.

“Khi ta trở về, có lẽ đã bước vào con đường huyền đạo, đến lúc đó muốn buông xuống Thương Thanh đại lục này, thì có chút khó giải quyết rồi...”

Tô Dịch âm thầm cân nhắc.

Ầm!

Thiên địa chấn động, phù văn lưu chuyển.

Theo một tiếng nổ vang, bóng dáng đám người Tô Dịch bỗng biến mất không thấy nữa.

Sau đó, đạo đàn truyền tống phạm vi ba trượng kia giống như hao hết lực lượng, vô thanh vô tức rạn nứt, hóa thành tro bụi bay lả tả biến mất.

Thiên địa theo đó khôi phục sự bình tĩnh ngày xưa.

Một ngày này, là hai mươi lăm tháng năm.

Tô Dịch ở Thương Thanh đại lục trong đại thế rực rỡ giống như thần thoại đương thời, khởi hành tới U Minh giới!

...

U Minh giới.

Có thần sơn tên “Nại Hà”, chân núi có nước Vong Xuyên vờn quanh, được coi là một trong ba mươi sáu động thiên tịnh thổ của U Minh.

Nơi này, là chỗ thế lực hàng đầu U Minh “Mạnh bà điện” chiếm cứ.

Nại Hà thần sơn cao vạn nhận, thế núi hùng vĩ, quanh năm sương mù lượn lờ, mây tía bốc hơi, muôn hình vạn trạng.

Lúc này, trong một tòa đàn tràng thật lớn ở giữa sườn núi Nại Hà thần sơn kia, từng đợt tiếng nổ vang như sấm sét kích động, dao động cấm trận lấp lánh lao thẳng lên trời.

Mạnh bà điện đại tế ti Cốc Chung Tốn dẫn một đám nhân vật tế tự, lẳng lặng chờ ở trước một tòa đạo đàn truyền tống giữa đàn tràng.

Cốc Chung Tốn tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng, bóng người cao gầy, ở ba ngàn tám trăm năm trước chứng đạo Hoàng cảnh, đến nay có được tu vi Huyền Chiếu cảnh sơ kỳ viên mãn.

Ở Mạnh bà điện, tổng cộng có mười tám vị tế ti.

Trong đó lại chỉ có ba vị tế ti bước vào Hoàng cảnh.

Đại tế ti Cốc Chung Tốn, là một trong ba vị hoàng giả tế ti!

Hắn địa vị cao, quyền bính nặng, đủ có thể ngồi ngang hàng với điện chủ.

Theo thời gian chuyển dời, truyền tống đạo đàn nổ vang dần dần bình tĩnh trở lại, theo hào quang lóe lên, lục tục có bóng người bỗng dưng hiện ra.

Rõ ràng chính là đám người Tô Dịch theo Cửu tế tự, Thôi Cảnh Diễm các cường giả Mạnh bà điện cùng nhau quay về.

Đám người Cốc Chung Tốn lập tức cười đi lên đón.

Hàn huyên một chút với đám người Cửu tế tự, ánh mắt đại nhân vật bọn Cốc Chung Tốn đều nhìn về phía Tô Dịch, lão mù, ông lão mặc đạo bào cùng thiếu niên áo bào trắng.

Cửu tế tự bắt đầu vội vàng giới thiệu.

Giới thiệu đầu tiên, là ông lão mặc đạo bào cùng thiếu niên áo bào trắng.

Biết được ông lão mặc đạo bào là bạn cũ của thái thượng tam trưởng lão, Cốc Chung Tốn cười chắp tay chào, nói: “Sư thúc lão nhân gia chờ tiền bối đã lâu.”

Ông lão mặc đạo bào lộ ra nụ cười ấm áp, nói: “Làm phiền các vị tiếp dẫn rồi.”

Hàn huyên một lát, Cốc Chung Tốn phân phó một nhân vật tế tự, dẫn theo ông lão mặc đạo bào và thiếu niên áo bào trắng cùng nhau rời khỏi, đi bái kiến thái thượng tam trưởng lão của Mạnh bà điện bọn họ.

Trước khi đi, ông lão mặc đạo bào cười hướng Tô Dịch chắp tay nói: “Đạo hữu, thầy trò ta đi trước một bước.”

Tô Dịch khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Rất nhanh, thông qua Cửu tế tự giới thiệu, cũng làm đám người Cốc Chung Tốn biết được lai lịch Tô Dịch cùng lão mù.

Tuy nói Cửu tế tự ở lúc giới thiệu Tô Dịch, hết sức khen ngợi, nhưng đám người Cốc Chung Tốn cũng chỉ là lộ ra một ít nét kinh ngạc và tò mò mà thôi.

Thẳng đến lúc biết được lai lịch lão mù, đám người Cốc Chung Tốn ai cũng đều động dung không thôi, thái độ đối đãi lão mù, rõ ràng trịnh trọng hơn rất nhiều.

Ở U Minh giới, không ai dám xem nhẹ Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch, càng không ai dám coi thường truyền nhân Quỷ Đăng Thiêu Thạch Quan nhất mạch!

Đại tế ti Cốc Chung Tốn phân phó: “Tuyết Diệp, đợi lát nữa ngươi tới sắp xếp nơi đặt chân cho hai vị đạo hữu, đợi lúc buổi tối, chúng ta bố trí tiệc, lại mời hai vị đạo hữu dự tiệc.”

“Vâng!”

Tuyết Diệp cung kính lĩnh mệnh.

Lúc này, một nữ nhân mặc áo bào bạc tựa như nhịn không được, nói: “Cửu tế tự, Hạt Giống Thương Thanh có mang về không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận