Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 78: Vương lão hổn hển (2)

Trong phường đúc kiếm.
Trước một lò lửa hừng hực thiêu đốt.

Ở dưới Hoàng Càn Tuấn dẫn dắt, Tô Dịch thuận lợi gặp được đúc kiếm sư “Vương Thiên Dương” nổi tiếng thành Quảng Lăng.

Vương Thiên Dương tóc thưa thớt, gần như hói đầu, gầy gò nhanh nhẹn, da thịt màu đồng cổ, tay cầm một cây chùy lớn, đang đập một thanh phôi kiếm nung đỏ bừng.

Đốm lửa văng khắp nơi, cả phòng tỏa sáng.

“Lão gia tử, bằng hữu của ta đến rồi, ngài xem tạo điều kiện, hỗ trợ luyện chế một thanh kiếm nha?”

Hoàng Càn Tuấn đứng ở một bên, bày tư thái rất thấp, cười ha ha chắp tay.

Vương Thiên Dương không để ý nữa, chỉ để ý đập phôi kiếm, đập vang lên keng keng, đốm lửa cũng thiếu chút nữa bắn lên trên người Hoàng Càn Tuấn.

Hoàng Càn Tuấn bị mặc kệ xấu hổ cười cười, nói khẽ với Tô Dịch, “Tô ca, tính tình Vương lão như vậy, ngài đừng để ý.”

Tô Dịch nói: “Để hắn làm việc trước, ngươi dẫn ta đi xem vật liệu sắt luyện kiếm cần.”

Hoàng Càn Tuấn vội vàng gật đầu.

Trong phường đúc kiếm tự nhiên không thiếu các loại tài liệu rèn binh khí, không thiếu một ít vật quý báu hiếm thấy.

Sau khi xem tài liệu lần này, Tô Dịch không khỏi lâm vào trầm mặc.

Cho dù là các tài liệu luyện khí quý báu đó, cũng hầu như thuần một sắc đều là vật phàm.

“Tô ca không hài lòng sao? Đây đã là phường đúc kiếm tốt nhất thành Quảng Lăng, nếu không có thứ thích hợp, có lẽ cũng chỉ có thể đi quận thành Vân Hà, mới có thể tìm được thứ tốt hơn.”

Hoàng Càn Tuấn giải thích một câu.

Tô Dịch từ chối cho ý kiến, nói: “Ngươi chuẩn bị một chút, ta cần mua ba mươi cân Thanh Quang Hàn Thiết, một cân Xích Dương Đồng Phấn, năm cân Huyền Băng Tịnh Thủy...”

Báo ra cả thảy mười mấy loại tài liệu.

Trong đó có vật quý đắt, cũng có vật tầm thường.

Hoàng Càn Tuấn lần lượt ghi nhớ, liền dặn dò gã sai vặt của phường đúc kiếm bắt đầu chuẩn bị.

Mà hắn thì dẫn theo Tô Dịch quay về đường cũ, một lần nữa tới chỗ Vương Thiên Dương luyện khí.

Vương Thiên Dương đã bận xong, đang nằm ở ghế mây nghỉ ngơi, một gã sai vặt đứng bên cạnh hầu hạ bưng trà rót nước.

“Lão gia tử...”

Lần này Hoàng Càn Tuấn vừa mở miệng, Vương Thiên Dương đã ngắt lời, “Lão phu hôm nay đã luyện chế một thanh kiếm, tinh lực hao phí rất lớn, ba ngày sau các ngươi lại đến đi.”

Nói xong, hắn bưng chén trà lên thản nhiên nhấm nháp.

Sắc mặt Hoàng Càn Tuấn lúc sáng lúc tối một phen, Tô Dịch là hắn tự mình mời đến!

Nhưng lại ở trên địa bàn nhà mình bị từ chối, thế này bảo mặt mũi hắn đặt vào đâu?

Hắn hít sâu một hơi, nói: “Lão gia tử, cha ta đã nói, phàm là việc của Tô ca, hết thảy làm trước tiên, ngài...”

Vương Thiên Dương ngắt lời lần nữa, không vui nói: “Vậy bảo phụ thân ngươi luyện kiếm cho hắn, ta cũng không có thời gian hầu hạ Tô ca nào đó của ngươi.”

Hắn rõ ràng nhìn thấy Tô Dịch ở ngay bên cạnh, lời nói lại không khách khí một chút nào, cho dù Hoàng Càn Tuấn đã bê ra Hoàng Vân Xung, cũng căn bản không để ý, cái giá không phải lớn bình thường.

“Thiếu gia, tài liệu luyện khí đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Lúc này, một đám gã sai vặt bê một cái rương thật lớn đi tới.

Thấy vậy, Vương Thiên Dương lại tức giận đầu tiên, quát: “Ai bảo các ngươi mang tài liệu đến? Lão tử đã luyện kiếm suốt nửa tháng, vốn định nghỉ một phen hẳn hoi, đi lầu xanh trong thành chơi cho sảng khoái, các ngươi lũ thiếu đầu óc này lại cố tình tìm việc cho lão tử! Chuyển hết về cho ta đi!”

Hắn rất tức giận, từ ghế mây đứng dậy, hất đổ cả chén trà trong tay.

“Không ngờ lão gia tử là sốt ruột đi lầu xanh à...”

Hoàng Càn Tuấn lập tức hiểu ra, theo thân thể cường tráng mạnh mẽ đó của lão gia tử, nếu nhịn nửa tháng, quả thực rất khó chịu.

Đột nhiên, hắn sinh ra một ý tưởng lớn mật, cần mang chữ “挊” kia đưa cho lão gia tử, giải khẩn cấp trước hay không?

“Khoan đã.”

Mắt thấy những gã sai vặt kia vừa muốn chuyển tài liệu về, Tô Dịch mở miệng, “Lần này đúc kiếm, ta cũng không tính mượn tay người khác hỗ trợ.”

Hoàng Càn Tuấn và Vương Thiên Dương đều sửng sốt.

“Có thể để ta mượn lò luyện này dùng một chút không?”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía lò lửa cách đó không xa.

Hoàng Càn Tuấn vội vàng nói: “Đương nhiên có thể, chỉ là... Tô ca, ngài đây là tính tự mình đúc kiếm?”

Tô Dịch gật đầu: “Không sai.”

Thân là kiếm tu, chỉ có kiếm chính mình đúc mới thích hợp mình nhất, cũng mới có thể khiến một thân kiếm đạo của mình vô cùng nhuần nhuyễn phát huy ra.

“Ô, nói như vậy ngươi tiểu tử này là tới phá quán?”

Vương Thiên Dương cười lạnh, ánh mắt đã mang theo khinh thường.

Một thiếu niên chưa dứt sữa, vậy mà tính đúc kiếm ở trước mặt mình, thế này hương vị khiêu khích liền quá lớn rồi.

“Lão gia tử, ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, Tô ca ta sao có thể có loại tâm tư này, hắn chỉ là...”

Nói xong lời cuối cùng, Hoàng Càn Tuấn cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Trước đó hắn thật sự không biết, Tô Dịch lại là ôm tâm tư tự mình đúc kiếm.

Vương Thiên Dương tựa như gà trống hiếu chiến, bị kích phát ra tâm lý hiếu thắng, lớn tiếng nói:

“Không cần giải thích, cũng đã khiêu khích tới tận cửa rồi, Vương Thiên Dương lão phu sao có thể không tỏ vẻ? Nếu như thế, truyền ra, thế nào cũng bị toàn bộ võ giả thành Quảng Lăng cho rằng ta sợ hắn!”

Nói xong, hắn chỉ lò lửa bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Dịch, ngạo nghễ nói, “Cái lò này ngươi tùy tiện dùng, còn có gì khác cần không, lão phu hết thảy thỏa mãn ngươi, có năng lực gì, ngươi cứ thi triển ra là được!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận