Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3216: Lấy thân ta tiếp dẫn Phật ta (2)

Người đang xem cuộc chiến ở nơi xa đều trợn mắt cứng lưỡi, da đầu phát tê.
Tuyệt đại đa số trong bọn họ, đều chỉ từng nghe nói rất nhiều sự tích của quan chủ, chưa từng thấy chân dung của quan chủ.

Lúc này khi tận mắt thấy một màn quan chủ trấn áp chém giết thần sứ, có thể nghĩ mà biết sự rung động là to lớn cỡ nào!

“Giết hay lắm!”

Thanh niên tuấn tú cười to.

Mà bốn vị thần sứ kia thì ai cũng cả kinh biến sắc.

Nam tử áo bào da thú kia, là một vị nhân gian hành tẩu dưới trướng “Vu thần”, lực lượng quy tắc hắn nắm giữ đến từ vị Vu thần kia, ở nhân gian giới này, đủ có thể trấn áp chém giết nhân vật tiên đạo.

Nhưng bây giờ, lại bị Tô Dịch dứt khoát lưu loát đánh giết.

Cái này mặc cho ai có thể không chấn động?

“Sợ rồi? Quả nhiên là một đám chó săn nhát chết!”

Thanh niên tuấn tú cười nhạo.

Nhưng bốn vị thần sứ kia căn bản không rảnh để ý nhữn thứ này.

Bởi vì Tô Dịch đã từ nơi xa đánh tới!

“Cùng lên, giải quyết kẻ luân hồi ứng kiếp này trước!”

“Được!”

Giờ khắc này, bốn vị thần sứ không chút do dự bỏ qua thanh niên tuấn tú kia, xoay người chém giết Tô Dịch.

Ầm!

Thần huy nở rộ, lực lượng trật tự bộc phát.

Mảng tinh không kia cũng như sắp sụp đổ, kịch liệt lay động.

Tô Dịch vẫn bàn tay trần như cũ, bàn tay như kiếm, suy diễn lực lượng luân hồi, trong cái giơ tay nhấc chân, khí tức Cửu Ngục Kiếm theo đó tràn ra.

“Chết!”

Nam tử nho bào nắm giữ thước ngọc màu xanh, giận dữ chém tới.

Lá bùa lơ lửng đỉnh đầu ở đỉnh đầu hắn, càng hóa thành một vòng xoáy thật lớn, trấn áp xuống.

Tô Dịch phất tay áo bào, vô tận mưa kiếm gào thét lao ra, phá vỡ tất cả thế công này, sau đó bóng người lóe lên, cánh tay phải như sợi roi trời xanh, vung mạnh ra.

Ầm! ! !

Thước ngọc màu xanh nổ tung.

Nam tử nho bào phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, bóng người hắn yếu ớt như giấy vỡ vụn ra, máu đổ như thác.

Cùng lúc đó, Tô Dịch đã bắt đầu kịch liệt chém giết với ba vị thần sứ khác.

“Bá phụ hắn quá dữ dội rồi!”

Nơi xa, thanh niên tuấn tú cảm khái.

Hắn liếc một cái nhìn ra, Tô Dịch còn chưa đặt chân tiên đạo, nhưng lực lượng nắm giữ, lại có thể dễ dàng trấn áp chém giết tay sai của chư thần!

Rất nhanh, một tiếng kêu thảm thiết lộ ra không cam lòng vang lên.

Trong chiến trường, Tô Dịch ngang trời giết đến trước mặt nam tử áo bào đỏ kia, bàn tay quét một cái, chém rụng đầu hắn, khí tức Cửu Ngục Kiếm khủng bố bộc phát, nghiền nát thi thể nam tử áo bào đỏ, hồn phi phách tán.

“Rút ——!”

Tăng nhân trung niên cùng Lục Thông tự xưng là thần sứ dưới trướng Thiên Vũ Ma Thần kia còn sót lại đều hoàn toàn biến sắc, xoay người bỏ chạy.

Ở lúc trước đến hành động, bọn họ đều không ngờ, kẻ luân hồi ứng kiếp này vậy mà lại mạnh đến mức khủng bố như thế!

Mà mắt thấy một màn ba vị thần sứ khác lục tục bị giết, bảo bọn họ có thể nào không hoảng hốt?

“Muốn đi? Vọng tưởng!”

Bóng người thanh niên tuấn tú chợt lóe, ngay lập tức ra tay, đi ngăn chặn tăng nhân trung niên kia.

Mà Tô Dịch thì lao tới chém giết Lục Thông.

Ầm!

Quanh thân hắn lực lượng luân hồi thổi quét, che cả bầu trời, gắt gao vây khốn Lục Thông.

“Dị đoan! Ngươi đã bị ‘Thiên Vũ Ma Thần’ nhằm vào, về sau nhất định sẽ bị hoàn toàn bóp chết!”

Lục Thông gào rống, toàn lực ra tay, ý đồ giãy thoát.

Nhưng theo Tô Dịch đánh ra một chưởng, ầm một tiếng vang lớn, cả người Lục Thông bị đập chết như ruồi bọ.

Dứt khoát lưu loát.

Sau đó, bóng người Tô Dịch lóe lên, lao đi chém giết tăng nhân trung niên kia.

Một chớp mắt này, như dự cảm được đại họa sắp tới, tăng nhân trung niên kia chợt cắn răng một cái, hai tay chắp lại, lấy ra một chuỗi tràng hạt màu đen.

“Lấy thân thể ta, tiếp dẫn phật ta!”

Tăng nhân trung niên bảo tướng trang nghiêm, miệng niệm phật ngôn.

Ầm!

Thân thể tăng nhân trung niên ầm ầm thiêu đốt, hóa thành một mảng phật quang phạm hỏa hừng hực thiêu đốt, một hơi dung nhập vào trong một chuỗi tràng hạt màu đen kia.

Sau đó, tràng hạt màu đen nổ tung từng viên.

Không thể tưởng tượng là, mỗi một viên tràng hạt đó nổ tung, liền có một đạo phật quang lấp lánh vô cùng lao ra, ở trên không trung kết ra một tòa đài sen hai mươi tư cánh.

“Hả?”

Thanh niên tuấn tú khẽ biến sắc, bứt ra lui đi, tránh đi xa xa.

Tô Dịch cũng không khỏi dừng bước, nheo đôi mắt lại.

Chỉ thấy đài sen hai mươi tư cánh kia nở rộ vô lượng phật quang, chiếu sáng lên cả mảng tinh không này, nhuộm lên một loại khí tức trang nghiêm thần thánh.

Mà ở phía trên đài sen, có một hư ảnh Phật Đà hiện ra!

Hư ảnh Phật Đà đó cực kỳ mờ mịt mơ hồ, như ngồi ngay ngắn ở cực lạc tịnh thổ xa xôi, sau lưng có từng bánh xe ánh sáng bao quanh, lộ ra cảnh tượng đại thiên thế giới.

Vô số phạm hỏa phật quang rủ xuống ở quanh thân hư ảnh Phật Đà, quang minh vô lượng, chiếu rọi cả mảng tinh không.

Mảng tinh không này cũng xuất hiện vết nứt sụp đổ, giống như không chịu nổi khí tức khủng bố trên thân Phật Đà kia.

“Đây là...”

Vô số tu sĩ nơi xa, đều cả người cứng ngắc, rung động tới mức đầu óc trống rỗng.

Mọi người đều cảm giác mình nhỏ bé giống con kiến, trong lòng không ức chế được sinh ra xúc động quỳ xuống cúng bái!

Thanh niên tuấn tú hít vào ngụm khí lạnh, lẩm bẩm: “Bá phụ, cái này con mẹ nó hình như là một luồng ý chí pháp tướng của Vị Lai Phật (vị lai: tương lai)...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận