Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1034: Tích Hoa phu nhân (2)

Những quỷ vật này, rõ ràng đều không ra làm sao, thuộc loại âm hồn thế gian, kẻ nào cũng diện mạo không chịu nổi, tuy không có uy hiếp gì, lại cực làm người ta bài xích cùng ghét cay ghét đắng.
“Công tử, muốn tới chơi không?”

Trên một lầu xanh bên đường, một đám nữ tử cười duyên mở miệng.

Tô Dịch ngay cả mắt cũng chưa nâng lên.

Không có cách nào cả, trong mắt thường phàm thai, những nữ tử này ai cũng xinh đẹp như tiên.

Nhưng ở trong mắt tu sĩ, đó quả thực chính là một đám người quái dị hình thù kỳ quái, động tác uốn éo kia, quả thực có thể làm người ta ói ra cơm từ hôm trước.

Đi dạo một vòng, Tô Dịch cũng chưa đụng tới món đồ chơi nào hiếm lạ, không khỏi có chút hứng thú rã rời.

Nơi quỷ quái này, quả thực không phải chỗ con người nán lại.

Ngay tại lúc Tô Dịch tính rời khỏi, nhịn không được nhìn về phía bầu trời.

Nơi đó mây đen dâng trào, quỷ vụ âm trầm, nhìn qua đã thấy không tầm thường.

“Chẳng lẽ, nơi đây còn giấu huyền cơ khác hay sao?”

Tô Dịch hơi động tâm, một đôi mắt thâm thúy lặng yên nảy lên một mảng huyền quang tối nghĩa, đánh giá xung quanh.

Nhất thời, toàn bộ thành trì phồn hoa náo nhiệt, ở trong tầm nhìn của hắn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Dưới bóng đêm, nơi đây phế tích thành từng mảng, cỏ hoang um tùm, xương khô chồng chất, từng đám ma trơi xanh biếc lóe lên nhảy nhót, tản mát ra hào quang xanh lét.

Quỷ vật thành đàn hành tẩu trong đó, rộn ràng nhốn nháo, như “bách quỷ dạ hành” trong truyền thuyết.

Đây mới là cảnh tượng chân thật của tòa thành trì tên là “Thanh Hòe quốc” này.

Vừa rồi lúc đến, Tô Dịch đã nhìn thấu tất cả cái này, chẳng qua lại chưa phát hiện cái gì khác thường đáng giá chú ý mà thôi.

Mà lúc này theo hắn lặng yên vận chuyển bí pháp, nhất thời liền nhìn thấy, ở sâu trong phế tích hoang vu nơi xa, có một luồng lực lượng cấm trận cực tối nghĩa, lặng lẽ bất động, không có khí tức dao động.

Dù lấy thần niệm cảm giác, cũng rất khó phát hiện.

“Một tòa sát trận?”

Tô Dịch nhíu mày.

Lực lượng cấm trận này, tuy còn chưa từng vận chuyển, nhưng ở dưới pháp nhãn của Tô Dịch quan sát, một cái chớp mắt đã phán đoán ra, đây là một tòa sát trận rất cường đại!

Nếu là vận chuyển, đủ để thoải mái tiêu diệt nhân vật trong ba cảnh giới lớn của nguyên đạo.

Dù tu sĩ Hóa Linh cảnh đến đây, bất ngờ không kịp đề phòng, cũng sẽ bị nhốt trong đó!

“Có bằng hữu từ phương xa tới, vui quá vui quá.”

Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên.

Tô Dịch thu hồi pháp nhãn, trước mắt nhất thời khôi phục cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt vừa rồi.

Chỉ thấy nơi xa trong thành trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, một chiếc xe kéo đồng xanh chạy như bay đến, dọc theo đường đi, những bóng người kia ùn ùn tránh lui.

Rất nhanh, xe báu dừng ở trước mặt bọn Tô Dịch, một phụ nhân xinh đẹp mặc trang phục cung đình hoa lệ, trang điểm nghi thái tinh xảo đi xuống.

“Thiếp thân Mạc Tích Hoa, ra mắt ba vị đạo hữu, người trong đồng đạo đều gọi ta Tích Hoa phu nhân.”

Phu nhân xinh đẹp cười tươi, hướng bọn Tô Dịch hành một lễ.

Đây là một quỷ tu thật sự, có được tu vi Tụ Tinh cảnh, ở trong thành trì quỷ vật khắp nơi có thể thấy được này tựa như hạc trong bầy gà, cực kỳ bắt mắt.

Trong lòng Nguyên Hằng và Bạch Vấn Tình đều không khỏi rùng mình, khí tức Tích Hoa phu nhân này, cùng Chương Uẩn Thao trưởng lão Vân Thiên thần cung sàn sàn như nhau!

“Đây là nơi ngươi cư trú tu hành?”

Tô Dịch thuận miệng hỏi.

Tích Hoa phu nhân cười gật đầu, nói: “Rất lâu trước kia, thiếp thân đã ở đây tu hành, hôm nay hiếm khi gặp được ba vị đạo hữu giá lâm, trong lòng rất vui mừng, thiếp thân cả gan, nguyện mời ba vị tới phủ đệ của thiếp thân một chuyến.”

Ánh mắt Nguyên Hằng và Bạch Vấn Tình nhìn về phía Tô Dịch.

Bọn họ vốn muốn từ chối cho Tô Dịch, ai ngờ, Tô Dịch lại gật gật đầu, nói: “Cũng được.”

Tích Hoa phu nhân vui vẻ nói: “Ba vị đạo hữu mau mời.”

Nàng ở phía trước dẫn đường.

Rất nhanh, Tích Hoa phu nhân dẫn theo bọn Tô Dịch tới cuối thành trì, nơi này có một bức tường màu đen cao mười trượng.

Tô Dịch nheo mắt lại.

Nơi này, chính là nơi một tòa sát trận kia bao trùm hắn vừa rồi thấy!

Ông ~

Tích Hoa phu nhân nâng tay vẫy một cái, trên bức tường màu đen chợt lóe linh quang, lộ ra một cánh cửa.

“Ba vị mau mời.”

Tích Hoa phu nhân đi vào đầu tiên.

Tô Dịch gật gật đầu, cùng Nguyên Hằng, Bạch Vấn Tình đi vào trong đó.

Trong cửa có động thiên khác, là một tòa đạo quan cổ xưa, tùng xanh bách biếc, cỏ cây sum sê, thanh tĩnh thoát tục.

Giống như rời xa tịnh thổ nho nhỏ hồng trần thế tục.

Nguyên Hằng và Bạch Vấn Tình đều không khỏi kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ, trong thành trì quỷ vật hoành hành này, lại còn chứa một nơi thanh tĩnh yên bình như vậy.

Rất nhanh, đoàn người ở dưới Tích Hoa phu nhân dẫn đầu, tiến vào trong đại điện ở trung ương đạo quan.

Trên tường đại điện treo một bức tranh, trên bàn thờ trước bức tranh bày một ngọn đèn đồng cô đơn, ánh đèn tối tăm loang lổ.

Trên bức tranh vẽ một con sông màu máu, trên con sông lơ lửng một đài sen màu đen.

Một nam tử mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ lông vũ, khoanh chân ngồi ở trên sông máu đài sen, chỉ để lại ở trong tranh một bóng lưng gầy.

Dòng sông máu mênh mông chạy chồm, đài sen màu đen trôi nổi trên đó, nam tử áo bào màu đen đưa lưng về chúng sinh, tuy chỉ một bóng lưng, lại cho người ta cảm giác cao xa cô tịch như độc tọa cửu thiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận