Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 238: Trả giá cho cái quỳ (3)

Mà sau khi thi triển bí thuật này, lại thiếu chút nữa rút sạch lực lượng thần hồn của hắn.
Nhưng, theo hắn ngày đêm lấy 【 Tha Hóa Tự Tại Kinh 】 rèn luyện thần hồn, thẳng đến hôm nay, đã có thể thoải mái có thừa thi triển ra một ít ảo diệu của Đại Hư Hồn Kiếm Quyết.

Phong Hiểu Nhiên nhu thuận ngồi ở một bên, cầm quạt hương bồ quạt gió cho Tô Dịch.

Trong toàn bộ đình viện, chỉ có Phong Hiểu Phong và A Phi có chút giật mình, làm người từ nhỏ lớn lên ở ngõ Dương Liễu, bọn họ làm sao không rõ uy phong của Ngũ Thiên Hạo?

Nhưng bây giờ, Ngũ Thiên Hạo như chó già hoảng sợ, đến chuộc tội!

Yên tĩnh không tiếng động.

Không có ai đi để ý tới Ngũ Thiên Hạo, giống như đối với hắn xuất hiện coi như không thấy.

Nhưng loại thế cục không nhìn này, lại làm trong lòng Ngũ Thiên Hạo càng thêm nặng nề, thái dương cái trán đều bị mồ hôi thấm ướt.

“Tiểu lão tự biết đã làm sai chuyện, trong lòng kinh sợ, mong có thể dùng đủ thành ý để bù lại!”

Nói xong, Ngũ Thiên Hạo nghiến răng một cái, hướng cách đó không xa vẫy vẫy tay.

Quản gia của hắn chạy tới, trong tay còn ôm một cái rương đồng xanh lớn khoảng hai thước.

Phành!

Ngũ Thiên Hạo mở ra rương đồng xanh, đặt ở trên mặt đất trước người, trong rương là bảo vật quý giá nhất hắn suốt đời cất chứa, có tam phẩm linh dược hiếm lạ, có linh tài giá trị phi phàm.

Giá trị to lớn, đủ khiến võ đạo tông sư cũng đỏ mắt!

Sau đó, Ngũ Thiên Hạo một lần nữa khom người nói: “Đây là một ít tâm ý của tiểu lão, mong các vị quý nhân bớt giận!”

Mắt thấy lão gia oai phong một cõi nhiều năm hôm nay lại khúm núm, ăn nói khép nép như vậy, quản gia bên cạnh vừa bi ai vừa sợ hãi.

Đây là uy thế của Viên gia, khủng bố ngập trời!

Nhưng khiến Ngũ Thiên Hạo cùng quản gia đều lạnh toát trong lòng là, trong đình viện kia vẫn như cũ không có ai để ý tới, coi bọn họ như không khí.

Lập tức, Ngũ Thiên Hạo mặt như màu đất.

Hắn sao có thể không hiểu, chỉ là trả giá những thứ này, xa xa không đủ!

Nghĩ đến đây, hắn cười sầu thảm, hai đầu gối gấp khúc, quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Tiểu lão Ngũ Thiên Hạo, đến chuộc tội!”

Một cái quỳ này, không chỉ là tổn hại mặt mũi đơn giản như vậy.

Càng ý nghĩa, uy danh và danh dự Ngũ Thiên Hạo hắn ở quận Vân Hà mấy chục năm tích lũy, từ đây hủy hoại chỉ trong chốc lát!

“Lão già kia thế mà quỳ xuống...”

Tầng thứ ba một tòa tửu lâu cách ngõ Hồ Lô không xa, xuyên qua khe hở cửa sổ thấy một màn như vậy, Lữ Thuyên không khỏi biến sắc hẳn.

Hắn dự cảm được không ổn.

Lúc trước, hắn chỉ lo cao hứng kéo Ngũ Thiên Hạo xuống nước.

Lại hoàn toàn không ngờ, Ngũ Thiên Hạo một vị bá chủ hắc đạo như vậy, chẳng những chưa dẫn người giết vào ngõ Hồ Lô, ngược lại trực tiếp quỳ gối ơ đó!

“Xong rồi, kẻ xé nát quạt gấp của lão già kia, tất nhiên lai lịch cực lớn! Ta lần này thế nào cũng bị Ngũ Thiên Hạo hận chết!”

Lữ Thuyên mất hồn mất vía.

“Phải đi, quận thành Vân Hà này không thể nán lại nữa!”

Lữ Thuyên xoay người muốn lập tức đào tẩu, không quản đi xem náo nhiệt nữa.

Nhưng mới vừa đi ra khỏi cửa phòng, liền thấy được một khuôn mặt âm lãnh không chút biểu cảm.

Chung Văn!

Tay đấm số một dưới trướng Ngũ Thiên Hạo!

Lữ Thuyên chỉ cảm thấy da đầu phát tê, nhanh như vậy đã tìm tới cửa?

Còn chưa đợi hắn phản ứng, trước mắt biến thành màu đen, trực tiếp mất đi ý thức.

Trong đình viện Chuyết An tiểu cư.

Viên Lạc Vũ rốt cuộc có phản ứng, hắn ngẩng đầu nhìn Ngũ Thiên Hạo quỳ gối ở đó một cái, hừ lạnh nói: “Tự cho là sói, cũng chỉ là một con chó già.”

Lời nói hết sức khinh thường.

Ngũ Thiên Hạo như cha mẹ chết, vẻ mặt chết lặng.

“Tô công tử, ngài xem nên giải quyết việc này như thế nào?”

Viên Lạc Vũ khi xoay người nhìn về phía Tô Dịch, trên khuôn mặt oai hùng cương nghị đã mang theo một mảng kính ngưỡng.

Tô công tử?

Trong lòng Ngũ Thiên Hạo chấn động, đã có dự cảm, thiếu niên trong đình nghỉ mát kia chỉ sợ chính là hung thủ giết chết đám lưu manh Hắc Hổ bang!

Mà khiến hắn sợ hãi là, Viên gia nhị thiếu gia, thái độ thế mà lại tôn kính “Tô công tử” này như vậy.

Cái này hoàn toàn ra ngoài dự kiến của hắn!

Ngũ Thiên Hạo cũng rốt cuộc biết, lần này mình sai là sai ở, ban đầu hắn theo bản năng mang vị “Tô công tử” này cùng ngõ Dương Liễu địa phương người nghèo ti tiện hội tụ kia liên hệ ở cùng một chỗ!

“Hiểu Nhiên, muội cảm thấy nên giải quyết như thế nào?”

Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía Phong Hiểu Nhiên bên cạnh đang quạt gió cho mình.

Phong Hiểu Nhiên ngây ra một phen, nói: “Tô Dịch ca ca làm chủ là được, nhưng, lúc ấy là Hắc Hổ bang bắt muội, oan có đầu nợ có chủ, đổi là muội muốn báo thù, tất nhiên sẽ đi tìm Hắc Hổ bang.”

Một tích tắc này, Ngũ Thiên Hạo như bắt được một cây cỏ cứu mạng, kích động lớn tiếng nói: “Vị tiểu thư này yên tâm, Hắc Hổ bang hôm nay chắc chắn xoá tên khỏi quận thành Vân Hà!”

Tựa như vì ứng nghiệm lời của hắn, lúc này một nam tử cao gầy vội vàng tới bên người Ngũ Thiên Hạo, cung kính dâng lên một cái đầu người máu chảy đầm đìa.

“Lão gia tử, đây là thủ cấp của Lữ Thuyên!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận