Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3392: Thần họa! (2)

“Một vấn đề cuối cùng, Xích Long Đạo Quân kia hôm nay tọa trấn chợ Hắc Long, rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Tô Dịch hỏi.

Ông lão lôi thôi giật mình, ánh mắt đột nhiên trở nên cổ quái, cười hề hề nói: “Ta từng đáp ứng, không tiết lộ lai lịch của hắn, chẳng qua, ngươi nếu gặp được, nhất định có thể liếc một cái nhìn thấu lai lịch của hắn.”

Nói xong, lão lấy tay áo lau lau dầu mỡ dính trên miệng, nói: “Hôm nay ta đã phá giới nhiều lần, nói quá nhiều lời không nên nói, phải rời khỏi rồi.”

Tô Dịch nói: “Đi đâu?”

Ông lão lôi thôi nói ngay không cần nghĩ: “Chỉ cần không đụng tới ngươi, thiên hạ nơi nào cũng có thể đi.”

Tô Dịch: “...”

Hắn sờ cằm, nói: “Ngươi có phải đã từ trên người ta, nhìn ra một ít cái gì hay không?”

Ông lão lôi thôi lắc đầu như trống bỏi, “Ngươi chẳng lẽ còn không rõ? Trên đời này, ta có thể bói toán lành dữ, suy tính mệnh cách cho bất luận kẻ nào, chỉ có không dám làm như vậy đối với ngươi!”

Trong thanh âm lộ ra một chút hương vị u oán.

Tô Dịch cười lên, nói: “Mà thôi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.”

Ông lão lôi thôi vươn người đứng dậy, nhấc chân đi luôn.

Tô Dịch chưa ngăn cản.

Nhưng ông lão lôi thôi đi đến nửa đường, lại do dự một phen, quay đầu nói: “Nhìn thấy ngươi sát tinh này còn sống, trong lòng lão tử rất vui!”

Thanh âm còn đang quanh quẩn, lão rời đi nhanh như chớp, biến mất không thấy nữa.

Tô Dịch cười lên.

Lão khốn kiếp này, vẫn như trước đây!

“Công tử, ông lão xem bói kia chẳng lẽ là một vị tồn tại khó lường?”

Thanh Vi nhịn không được nói.

Tô Dịch khẽ lắc đầu, nói: “Không, đó là lão khốn kiếp gian xảo như quỷ, bình sinh sợ nhất ba sự kiện, một sợ phiền toái, hai sợ kiếp số, ba sợ chết sớm, toàn thân trên dưới, tật xấu rất nhiều.”

“Duy nhất đáng khen, chính là ở trên đạo bói toán, tiên giới cao thấp, không ai có thể sánh vai với hắn.”

Trong mắt Tô Dịch nổi lên nét hồi ức, “Rất lâu trước kia, không ít lão gia hỏa tìm hắn xem bói, vốn nghĩ có thể mượn thuật bói toán của hắn, tìm lành tránh dữ, thay đổi khí vận, kết quả đều bị hắn tính chết...”

Thanh Vi ngẩn ngơ, sau đó buồn cười, bật cười.

Tô Dịch cũng cười, nói: “Cũng bởi vậy, hắn bị người ta gọi là ‘Ngạc Háo* Chi Chủ’, thậm chí có kẻ, xưng hắn là ôn thần.”

*: tin dữ

Thanh Vi không khỏi tò mò, nói: “Công tử, vậy hắn vì sao không dám xem bói cho ngươi?”

Tô Dịch nói: “Hắn từng tính một lần, nhưng ở lúc bói toán quẻ tượng, lại gặp phải cắn trả, thiếu chút nữa lấy cái mạng già của hắn. Từ đó về sau, hắn liền coi ta như kiếp số, sợ sinh ra một tia liên hệ với ta, chỉ cần nhìn thấy, nhất định có xa bao nhiêu trốn xa bấy nhiêu.”

Thanh Vi đã hiểu.

Xem bói cho người khác đòi tiền.

Xem bói cho Đế Quân đại nhân... Đó là thật sự đòi mạng!

Cơm no rượu say, Tô Dịch cùng Thanh Vi trực tiếp rời khỏi, không bao lâu, tới trong một cửa hàng tên là “Bất Khí lâu” của chợ Hắc Long.

Tô Dịch tính mang các bảo vật không dùng tới trên người bán hết đi.

Sau khi bày tỏ ý đồ đến, Thanh Vi chờ bên ngoài, Tô Dịch thì được người phục vụ dẫn vào trong một cái mật thất bị cấm chế bao trùm.

Trong mật thất, một ông lão râu dê ngồi lười biếng.

Lão là giám bảo sư của Bất Khí lâu, sau khi nhìn thấy Tô Dịch, nói thẳng: “Nghe nói, các hạ muốn ra một lô hàng tốt, hơn nữa số lượng rất lớn, vậy thì lấy ra, để lão hủ xem qua một chút, giá sao, có thể nói chuyện!”

Tô Dịch phất tay áo bào.

Ào!

Một đống bảo vật như núi chợt xuất hiện, chiếu cả phòng phát sáng.

Những thứ này, đại bộ phận là tiên bảo đủ loại kiểu dáng, là chiến lợi phẩm Tô Dịch từ phi thăng chi địa Bạch Lộc sơn bắt đầu, dọc theo đường đi thu hoạch.

Tuy quý giá, nhưng không có tác dụng đối với Tô Dịch tu luyện.

Ông lão râu dê sửng sốt, sau đó bỗng nhiên ngồi thẳng bóng người, đi lên trước bắt đầu lần lượt phân biệt.

Tô Dịch thì ung dung ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

Hồi lâu sau, ông lão râu dê kiểm kê xong, ổn định tâm thần, một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa, nói: “Thứ lỗi lão phu nói thẳng, lô bảo vật này tuy nhiều, nhưng không có bao nhiêu trân phẩm, tự nhiên cũng không bán được giá tốt.”

Tô Dịch cười lên, “Không cần ép giá, ta cũng không thích cò kè mặc cả, ta nói một con số, lấy ra một vạn khối thượng phẩm tiên ngọc, những bảo vật này chính là của ngươi.”

Một khối thượng phẩm tiên ngọc, bằng một trăm khối tiên thạch.

Một vạn khối, chính là cả thảy trăm vạn khối tiên thạch!

Báo giá như vậy, khiến ông lão râu dê nheo mắt, hừ lạnh nói: “Các hạ sợ là không rõ giá thị trường của chợ Hắc Long, càng đừng nói, lô bảo vật này của ngươi phần lớn không ra ngoài ánh sáng được, nếu muốn bán ra, chỉ có thể bằng sáu thành của giá thị trường...”

Lão còn muốn tiếp tục nói, Tô Dịch đã ngắt lời nói: “Ngươi nếu cảm thấy thiệt thòi, vậy thì thôi.”

Dứt lời, hắn vươn người đứng dậy, thu hồi bảo vật đầy đất kia, xoay người rời đi.

Phải nói là dứt khoát lưu loát.

Ông lão râu dê không ngồi yên được nữa, nói: “Các hạ khoan đã!”

Tô Dịch dừng bước, nói: “Không cần nói lời thừa, ngươi chỉ cần tỏ thái độ, tiếp nhận điều kiện ta đưa ra hay không là được.”

Vẻ mặt ông lão râu dê âm tình bất định một phen, cuối cùng bật ra một chữ, nói: “Được!”

Tô Dịch lúc này mới xoay người trở về, cười khẩy nói: “Đừng giả bộ thiệt thòi lớn, điều kiện ta báo ra, đủ có thể làm các ngươi kiếm một khoản lớn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận